"Cái studio kia không phải chỉ có thể dựa vào câu chuyện để vào ở từng tháng một sao? Mở quán cà phê trong một tháng thì làm ăn kiểu gì? Chẳng lẽ ở đó có nhiều hơn một tòa nhà?"

Nhiếp Quảng Nghĩa không thật sự quan tâm quán cà phê của Trình Nặc sẽ mở ra sao.

Anh ta chỉ quan tâm liệu mình có thể trở thành "kẻ xui xẻo" tiếp theo vào ở studio Cực Quang Chi Ý sau Trình Nặc hay không.

Dĩ nhiên, nếu bên cạnh còn có công trình tương tự, có thể tùy ý ở, tùy ý thuê, thì anh ta cũng lười bịa chuyện.

Anh ta là kiến trúc sư.

Nổi danh từ khi còn trẻ.

Vô số giải thưởng.

Được người người săn đón.

Chứ đâu phải tác giả truyện cổ tích vô danh tiểu tốt nào.

Tình yêu với tình báo, vốn dĩ là trò lừa bịp lớn nhất trên đời này.

Sống không mang đến, chết không mang đi, lại chẳng thể ăn thay cơm.

Nhiếp Quảng Nghĩa đời nào tin.

"Không có, chỉ một tòa duy nhất, trơ trọi."

Tuyên Thích có chút buồn cười nhìn Nhiếp Quảng Nghĩa, anh nhếch mép, thẳng thừng vạch trần bằng một tràng ba câu hỏi:

"Không phải cậu còn nhờ bạn học đến tận nơi chụp ảnh rồi sao? Không chụp từ sáng đến tối à? Hay là làm thêm quả flycam gì đó nữa?"

Tuyên Thích biết Nhiếp Quảng Nghĩa chẳng tin tưởng Trình Nặc đến mức nào, cũng hiểu tính cách không thấy quan tài không đổ lệ của người anh em này.

Không đúng.

Cách nói đó vẫn còn quá nhẹ nhàng với Quảng Nghĩa.

Tính cách của Nhiếp Quảng Nghĩa phải là — dù có đâm đầu vào tường, cũng phải tìm cho ra bức tường đó có phải tường chịu lực không, có thể đập bỏ được không.

"Nếu chỉ có một tòa nhà đó, thì mở quán cà phê kiểu gì?"

Nhiếp Quảng Nghĩa đưa ra nghi vấn chuyên môn:

"Không cần sửa sang trang trí gì hết à? Một tháng thì đến cả trang trí cũng không đủ thời gian chứ?"

"A Nặc nhà tôi nói không cần."

Tuyên Thích cười rạng rỡ.

Rõ ràng là một người sống nội tâm, nhưng hễ nhắc đến Trình Nặc, anh lại như biến thành người khác.

Nhiếp Quảng Nghĩa liếc Tuyên Thích một cái, ánh mắt vừa khinh bỉ vừa chán chường, buông lời coi thường:

"Kể cả không cần trang trí, quán cà phê mở một tháng thì cũng như không mở thôi, đúng không?"

Quảng Nghĩa đại thiếu gia hiếm khi có lòng tốt — đã mở cũng như không, chi bằng nhường tháng đó ra đi — bây giờ mới giữa tháng, anh ta bịa đại một câu chuyện để thế chỗ, có khi vẫn còn kịp?

"Ai nói một tháng là không mở được?"

Tuyên Thích phản bác:

"A Nặc nhà tôi là ai chứ? Cô ấy mở quán cà phê ở bất cứ đâu trong một tháng cũng đủ để trở thành ký ức cả đời của vô số tín đồ cà phê."

"Thôi đi ông tướng. Thể hiện tình cảm sớm muộn cũng toang, cậu không sợ bị cẩu lương làm cho bội thực chết à?"

Nhiếp Quảng Nghĩa thấy chướng mắt vô cùng, vênh váo là đặc quyền của anh ta, Tiểu Thích Tử dựa vào đâu mà dám sao chép?

"Người rắc cẩu lương có được ăn đâu mà bội thực chết được?"

Tuyên Thích đáp lại một cách cực kỳ chân thành, chỉ thiếu nước viết hai chữ "ngứa đòn" lên mặt.

Nhiếp Quảng Nghĩa tức đến nghiến răng.

Thế giới này bị làm sao vậy?

Thằng em Tuyên Thích trước đây đâu có như vậy.

Tùy anh ta bắt nạt thế nào cũng không bao giờ phản kháng.

Chứ đừng nói là dám đáp trả mấy câu.

Giờ thì hay rồi, còn vênh váo hơn cả Quảng Nghĩa ca ca.

Dù tức đến đâu, Nhiếp Quảng Nghĩa cũng chỉ có thể nghiến răng kèn kẹt rồi nuốt nước bọt ừng ực.

Trước một kẻ ngứa đòn có võ công cao cường, một "cái nhíp nhỏ" không có tí võ vẽ nào như anh ta thì làm được gì bây giờ?

Hóa thành Võ Hồn chân thân, bay lên kẹp cho hai phát không đau không ngứa chắc?

...

Nhiếp Quảng Nghĩa có mơ cũng không ngờ, cái "hàng giả hàng nhái" Cực Quang Chi Ý lại được xây trong một cái hốc núi.

Đây quả thực là sự báng bổ đối với kiến trúc ý niệm hiện đại.

Và đây, mới chỉ là khởi đầu của sự báng bổ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play