Tô Tranh là người của Phùng Quốc Cường, và Phùng Quốc Cường vừa rồi rõ ràng đã thiên vị cô ta. Thế nhưng, Phùng Quốc Cường cũng cần những người tài năng như Cố Thời Tự để gánh vác một nửa bầu trời, một mặt để quản lý tốt những người sống sót, mặt khác cũng để khi đến Tô Thành không bị cô lập. Bây giờ mà ra tay với Cố Thời Tự, chẳng khác nào tự hủy hoại thành lũy của mình.
Trong chuyện này, chắc chắn có điều gì đó mâu thuẫn.
Nghĩ đến đây, Dương Tử Thanh chợt nhận ra người vẫn luôn nói chuyện với mình là Lý Vân. Nhớ lại những lời đồn đại lúc nãy, cô bỗng nhiên cảm thấy một cơn giận vô cớ bùng lên. Lý Vân bị cô nhìn chằm chằm thì thấy hơi chột dạ, thầm nghĩ không biết lại có chuyện gì. Vừa rồi không phải vẫn tốt sao? Mặc dù anh ta chạy đến mượn cớ bê bàn, đúng là muốn nghe lén xem cô và Cố Thời Tự đang thì thầm gì, nhưng có nghe được gì đâu chứ?
Anh ta vội vàng vác bàn lên, lủi thủi chạy đi.
Dương Tử Thanh ăn no nê rồi trở về xe của mình, còn mang theo hai miếng bánh gạo nướng cho Trương Văn ăn khuya. Trữ lượng lương thực của bên Cố Thời Tự có vẻ không tệ, hai miếng bánh gạo đối với họ chẳng là gì cả. Quả nhiên, Trương Văn, người thật thà kia vẫn đang đợi cô, chưa hề ngủ. Cô giục anh ăn bánh gạo nhanh lên rồi đi ngủ.
Cô thì vào nông trường, tắm rửa sảng khoái, gội đầu, thay bộ quần áo dính máu, rồi mới quay lại nằm trên ghế xe, thoải mái chìm vào giấc ngủ.
Xe tải gầm rú chạy về phía trước, mặt trời chói chang như lửa đốt, nung nóng mặt đất. Dù cửa sổ đóng kín, rèm cửa che chặt, trong xe vẫn tràn ngập hơi nóng ngột ngạt, cứ như không khí sắp bốc cháy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play