Tài xế cười hề hề:
"Ha, đồ tốt thì cũng phải trao đúng người chứ? Em thích thì cứ giữ lấy, chỉ cần đổi được một nụ cười của mỹ nhân, anh thấy xứng đáng rồi."
Hai người bật cười sảng khoái hơn, khoác vai bá cổ như chẳng còn ai trên đời. Trời đã bắt đầu nhá nhem tối, gã tài xế cười đến dâm đãng cả mặt, bàn tay không chút khách sáo luồn vào trong áo Vi Vi. Hai người ôm nhau lảo đảo, vừa cười vừa rúc vào xe.
Dương Tử Thanh khẽ thở dài, quay đầu nhìn sang bên cạnh. Chỉ thấy Trương Văn vẫn đang chăm chú làm việc, không màng xung quanh. Cô bất giác cảm thấy may mắn vì được phân vào cùng xe với một người ngay thẳng, thật thà như anh ta. Nếu đổi lại là gã tài xế phía sau kia, e là cô đã phát rợn đến mức muốn nhảy xe từ lâu rồi.
Trương Văn cuối cùng cũng đóng xong mảnh linh kiện cuối cùng. Anh thử lắc lắc vài lần, rồi như đứa trẻ vừa hoàn thành một món đồ chơi, hớn hở mang nó đến trước mặt Dương Tử Thanh:
"Cô Dương, cô xem thử… có vừa ý không?"
Dương Tử Thanh cúi đầu nhìn, hóa ra là một chiếc ghế gấp — thiết kế rất khéo, mặt ghế được đan bằng từng dải vải bạt quân dụng, chắc chắn và gọn gàng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT