Dương Tử Thanh bĩu môi, vẻ mặt đầy khinh thường: "Gan có vậy mà cũng đòi ra ngoài gây chuyện à?"
Cô đứng tại chỗ một lúc, lắng nghe động tĩnh trên lầu và dưới nhà. Thấy không có ai khác đến, cô xác định hai người này không có đồng bọn nữa. Ánh mắt cô liếc sang cửa phòng 304 đối diện, tiếng "đừng mở" lúc nãy chính là từ đó vọng ra. Cô nhớ phòng 304 là nhà của một gia đình bốn người, và sau hai đợt zombie xuất hiện, họ vẫn an toàn.
Tử Thanh nghĩ người ta đã có ý tốt nhắc nhở mình, nếu cứ thế bỏ đi thì có vẻ bất lịch sự. Suy nghĩ một lát, cô đi đến trước cửa phòng 304, gõ nhẹ: "Xin chào, cảm ơn đã nhắc nhở lúc nãy."
Một lúc sau, một giọng nam có chút yếu ớt nhưng cố tỏ ra bình tĩnh vọng ra: "Không có gì, không có gì... Chúng tôi nhìn qua mắt mèo thấy hành động của bọn họ nên vợ tôi mới hét lên một tiếng. Cô gái đừng chê chúng tôi lắm chuyện là được."
Dương Tử Thanh chỉ vào hai người đang bất tỉnh dưới đất, nói: "Hai người này chỉ tạm thời ngất đi. Khi họ tỉnh lại, có thể sẽ giận lây sang hai bác. Hơn nữa, vì không cướp được tôi, họ có thể sẽ quấy rối những người hàng xóm khác. Hai bác tốt nhất nên cẩn thận hơn."
Nói xong, cô dùng chìa khóa khóa cửa phòng 303 lại, tiện tay nhét chìa khóa vào túi, thực chất là thu thẳng vào vòng ngọc. Khi cô chuẩn bị quay người rời đi, chợt nghe thấy tiếng "cạch" phía sau. Cửa phòng 304 hé ra một khe nhỏ, một cậu bé mười ba, mười bốn tuổi thò đầu ra. Đôi mắt cậu đỏ ngầu, vẻ mặt mệt mỏi và căng thẳng tột độ.
"Chị ơi, chị đi rồi sao?" Giọng cậu bé khàn khàn, có chút rụt rè.
Dương Tử Thanh gật đầu. Cô có thể thấy cậu bé bị mất nước nghiêm trọng, sắc mặt xanh xao.
"Chị không quay lại nữa ạ?"
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT