Khả năng đề kháng của dị năng giả mạnh hơn người thường rất nhiều. Nếu ý chí đủ kiên cường, họ có thể cầm cự và giữ lại mạng sống. Nhưng người thường thì không may mắn như vậy. Không có phương pháp điều trị hiệu quả, chỉ một vết thương bị nhiễm trùng cũng đủ khiến họ mất mạng, sốt cao đến chết.
Dương Tử Thanh trầm ngâm một lúc, rồi đưa tay ra. Một sợi dây leo mảnh như tơ lặng lẽ trườn ra, quấn lấy cổ tay người bị thương. Năng lượng hệ Mộc theo dây leo từ từ truyền vào, cô nhanh chóng cảm nhận được trong cơ thể anh ta từng mảng hoại tử và dấu hiệu nhiễm trùng màu xanh lục. Theo kinh nghiệm của cô, người này e là không qua nổi đêm nay.
Cô khẽ thở dài trong lòng, nhưng cũng hiểu rõ tâm tư của Phạm Tiến Trung. Cô là dị năng giả hệ Mộc, là người có khả năng chữa trị. Nếu người này mà cô không cứu được, thì những ngày sau ở khu vực này e là sẽ không dễ sống, trừ khi cô rời đi ngay. Rời đi thì tất nhiên là sẽ rời, nhưng hiện tại vật tư chưa gom đủ, tinh hạch cũng còn ít, nhìn ánh mặt trời thì hôm nay chắc chắn chưa thể rời khỏi nơi này.
Hơn nữa, cô đã trải qua quá nhiều bài học cay đắng, nên đã học được cách hành xử cẩn trọng. Bài học từ quá khứ là kim chỉ nam cho hiện tại: một câu nói năm xưa khiến cô bị Phùng Quốc Cường trả thù, một hành động tùy tiện khiến A Cương sinh lòng thù hận, ngay cả Tiền Dũng, người cô từng khinh thường, cũng suýt chút nữa khiến cô mất mạng. Trải qua những chuyện đó, cô không còn muốn vô cớ gây thù chuốc oán, cũng không dám sơ suất. Nếu thật sự phải trở mặt, thì cô sẽ không nương tay mà nghiền nát đối phương, tuyệt đối không để họ có cơ hội phản công.
Vì vậy, cô quyết định làm một “người tốt”, cứu người giúp đời. Ít nhất hiện tại, đó là cách dễ nhất để cô giữ vững vị trí của mình. Huống chi, cứu người cũng là việc tốt, loại “thiệt thòi” này cô hoàn toàn có thể chịu được.
Ý nghĩ vừa lóe lên, cô lập tức tăng cường năng lượng truyền vào. Cơ thể người bị thương khẽ run lên, cảm nhận được một luồng năng lượng ấm áp và dễ chịu từ cổ tay lan tỏa khắp người, nhanh chóng thấm sâu vào bên trong. Cảm giác mệt mỏi khó tả cũng giảm đi rõ rệt, thậm chí những vết đau âm ỉ tích tụ lâu ngày cũng được xoa dịu. Anh ta cảm nhận được luồng năng lượng ấy đi xuống chân bị thương, nơi vốn đã lạnh ngắt và tê liệt, nay thần kinh bỗng hồi phục. Đầu tiên là cơn đau dữ dội ập đến, sau đó luồng năng lượng ấm áp như mưa xuân nhẹ nhàng xoa dịu vết thương. Anh ta không kìm được mà thở dài một hơi, cảm thấy nhẹ nhõm, thậm chí còn muốn bật khóc.
Anh cố gắng mở mắt để nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng mí mắt ngày càng nặng, cuối cùng chìm vào giấc ngủ sâu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play