Tiêu Lệ đi phía trước, Ôn Hoành theo sau miệng nịnh nọt: "Cưng ơi, cục cưng ơi, cháu ngoan...". Chưa kịp vào hang động dưới chân Bão Độc Sơn, Tiêu Lệ đã cảm thấy buồn nôn không chịu nổi: "Thôi đủ rồi, im miệng đi, đừng khen ta nữa." Ôn Hoành khen kiểu này thật khiến người ta nhầm tưởng đang nói lời đường mật. Người ta khen nhau không phải kiểu như: anh minh thần võ, trí tuệ hơn người sao?
Ôn Hoành gãi đầu cười hì hì: "Ở Huyền Thiên Tông, mấy lời này ta nói thành thói quen rồi." Ông có bao nhiêu đệ tử, mỗi lần gặp người nhỏ tuổi hơn thì thuận miệng khen vài câu, chẳng phải như vậy sẽ tạo ra hòa khí hay sao? Những đệ tử ông khen không phải đều rất vui sao?
Hang động dưới chân Bão Độc Sơn rộng và sâu, hai bên vách đá trong hang được đào thành vô số những chiếc lồng lớn nhỏ khác nhau, bên trong nhốt đủ loại sinh vật kỳ quái. Khi Ôn Hoành đi ngang qua một chiếc lồng, một cái lưỡi dài có gai từ trong lồng thò ra, suýt li3m trúng ông! Ánh mắt Tiêu Lệ lạnh đi, chiếc roi xương trong tay vung ra, cái lưỡi của sinh vật kia bị đánh đến máu me đầm đìa, nó kêu lên một tiếng thê lương rồi rụt vào bóng tối.
Ôn Hoành nhìn một hồi mà không nhận ra đó là sinh vật gì, Tiêu Lệ nói: "Trong hàng ngàn tiểu thế giới, luôn có những loài yêu thú có hình dáng kỳ lạ, đây là một trong số đó." Tiêu Lệ thản nhiên bước qua các chiếc lồng, những sinh vật bên trong khi thấy hắn đều im lặng không dám kêu, nhưng khi thấy Ôn Hoành thì đều rú lên thảm thiết, kẻ thì vươn vuốt, kẻ thì thè lưỡi, trông có vẻ rất phấn khích.
Tiêu Lệ khó chịu nói: "Đám rác rưởi này, không trấn áp nổi đám ác quỷ này à? Làm được gì cơ chứ." Trên suốt đoạn đường đi, Ôn Hoành liên tục bị Tiêu Lệ chê bai, ông đã quen rồi. Lại có một con ác quỷ thò cái đuôi đầy gai ra về phía Ôn Hoành, ông nghĩ có lẽ đám ác quỷ này hiểu lầm gì về mình, chẳng lẽ ông trông ngon miệng, bổ dưỡng và dễ bắt đến vậy sao?
Ông vung nhẹ cây gậy ăn xin, chỉ nghe một tiếng "bịch" nặng nề, cái đuôi bị trúng đòn đã hóa thành tro bụi. Con ác quỷ trong lồng gào khóc thảm thiết, dường như nỗi đau này là không thể chịu đựng được. Tiêu Lệ tiếp tục chê bai: “Dùng đạo mộc đánh quỷ, thật chẳng ra gì.”
Ôn Hoành híp mắt: "Còn chê ta nữa, ta dùng đạo mộc đánh ngươi đó." Tiêu Lệ hừ một tiếng: "Ngươi chẳng dám đâu." Ôn Hoành đe dọa: "Một gậy này xuống, ngươi sẽ đau đến khóc." Tiêu Lệ không thèm để ý đến lời đe dọa của ông: “Ta chẳng biết ngươi nữa à? Trước giờ ngươi luôn như vậy, người ta nói gì cũng 'được, được, được'.”
Theo chân Tiêu Lệ vào sâu hơn, cảm giác áp lực từ những chiếc lồng bên cạnh càng lúc càng mạnh mẽ. Những ác quỷ ở giới Ác quỷ đều là những kẻ tay đã nhuốm máu và không thể cứu rỗi được, Ôn Hoành hỏi: "Những ác quỷ này chỉ có thể bị nhốt thế này thôi sao?" Tiêu Lệ cười lạnh: “Nếu không thì còn làm thế nào? Những thứ này có tu vi rất mạnh, mọi cách đều đã thử qua nhưng chúng vẫn sống khỏe. Trước đây Thiên Đạo có thể khiến chúng tan thành tro bụi, nhưng giờ Tiên giới đã suy tàn, đạo mộc cũng đã sụp đổ, chỉ còn cách để chúng tự diệt thôi.”
Tiêu Lệ mỉa mai: "Buồn cười không? Đường đường là Diêm Quân mà đến xử lý đám rác rưởi này cũng không nổi." Ôn Hoành không hiểu: “Sao lại không thể? Thân xác sẽ tan rã, linh hồn cũng sẽ tiêu tán. Nếu ngươi muốn, ngươi có thể giết chúng hàng vạn lần.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT