Tam hoàng tử cho rằng hắn đã ẩn thân rất khéo, nhưng Diêm Thiên Trạch vốn đã nắm được chút tình hình, tự nhiên liếc mắt liền nhìn ra. Hắn cau mày, thầm nghĩ về sau phải nhắc nhở Chu Diệc cẩn trọng hơn.
Tuy rằng hắn đã đoán được tám, chín phần về tình huống của Chu Diệc, nhưng vạn nhất sai sót thì sao? Dù sao vẫn nên cẩn thận là hơn.
Chu Diệc tự nhiên cũng cảm nhận được, hắn liền dời bước tiến lên, đứng chắn trước mặt Lãnh Nguyệt.
“Biểu đệ, chúng ta vừa xuống núi, thấy các ngươi yến tiệc phong phú như vậy, không ngại để mấy vị biểu ca chúng ta góp vui một phen chứ?”
Nhị hoàng tử cười cợt, mặt dày mở miệng.
Nếu là người khác, có lẽ còn phải ấp a ấp úng mà mời mọc.
Nhưng Chu Diệc là người nào? Hắn vốn không phải kẻ dễ thỏa hiệp.
Hắn làm ra vẻ khó xử, nói: “Nhị biểu ca, chỗ này của chúng ta cơm canh đạm bạc, vốn không đủ phần. Hơn nữa nếu lỡ khiến các vị biểu ca ăn vào mà có sơ xuất gì, vậy thì thật không phải chuyện hay ho.”
Chu Diệc lời nói rõ ràng, thái độ cũng đã bày ra, Nhị hoàng tử vừa định mở miệng tiếp tục, lại bị Lục hoàng tử chen lời giải vây.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play