Mông Uy lúc này chỉ có thể cắn răng mà tiếp tục đứng chịu trận.
Chờ đến khi tất cả mọi người rời đi hết, chỉ còn lại Ngọc phi ở trước mặt Phong Hiến Đế hầu hạ, nàng nhẹ nhàng nói: “Bệ hạ, cần gì phải tức giận như vậy, cẩn thận long thể, hài nhi của chúng ta còn đang chờ được phụng dưỡng bên cạnh bệ hạ về sau kia mà.”
Phong Hiến Đế được Ngọc phi an ủi, tâm tình quả nhiên thoải mái hơn không ít. Cũng không rõ là do Ngọc phi trẻ trung hay tươi mới, mà mỗi lần nhìn thấy nàng, hắn lại cảm thấy toàn thân khoan khoái, tinh thần phấn chấn hẳn lên.
“Ngươi nha… được được, trẫm không tức giận nữa.” Nói rồi Phong Hiến Đế kéo nàng vào lòng, dáng người nhỏ bé mảnh khảnh của nàng như một đóa hoa leo bám lên người hắn. Chỉ trong mấy hơi thở ngắn ngủi, ngửi thấy mùi hương trên người Ngọc phi, hắn liền cảm thấy cả người thư thái dễ chịu.
“Bệ hạ, ngài tốn nhiều sức lực như vậy để tìm ra những người kia, là để luận công ban thưởng sao?” Ngọc phi ngây thơ hỏi.
Phong Hiến Đế vốn đã tuổi cao sức yếu, đôi mắt vẩn đục chợt loé lên ánh sáng. Hắn nhìn ái phi nhỏ hơn mình mấy chục tuổi, khẽ cười đáp: “Phải, chính là để luận công ban thưởng. Ngày mai trẫm sẽ hạ chỉ, nhất định phải ban thưởng thật hậu hĩnh!”
Lời nói của Ngọc phi cũng gợi ra cho hắn chút ý tưởng. Nếu bọn họ không chịu tự mình lộ diện, vậy tại sao không dùng chiêu thưởng để dẫn dụ họ bước ra?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play