Về đến nhà thì đã khuya, nhưng Diêm Thiên Trạch lại không hề có cảm giác thương cảm như năm đầu tiên trung thu, cũng không còn hấp tấp, khốn quẫn như năm thứ hai.
Năm đầu tiên ở Đại Lịch triều, trung thu đối với hắn mà nói là nỗi thương xót dành cho kiếp trước, là sự mê mang cho tương lai. Năm đó, hắn và An tiểu đệ, cùng Tuân phu tử vừa lên đường du học, trung thu phải trải qua giữa đồng hoang, ăn được chút khoai nướng đơn sơ mà lại thấy vô cùng ngon miệng.
Năm thứ hai, tuy vẫn cảm khái ánh trăng, nhưng sau đó cũng có thể an ổn ngủ trong ngôi miếu hoang.
Còn năm nay, là năm thứ ba.
Trở về phủ, rửa mặt xong xuôi, hắn và An Ngọc lại được dịp cá nước thân mật một phen.
Khi mọi thứ kết thúc, hắn hầu hạ An Ngọc rửa ráy rồi ôm lấy người bên gối mà an ổn chìm vào giấc ngủ – không còn nỗi buồn thương nào nữa.
Thời gian đúng là liều thuốc chữa lành. Nó không chỉ xoa dịu nỗi đau, mà còn làm nhạt đi nhiều cảm xúc từng tưởng mãi chẳng phai. Diêm Thiên Trạch giờ đây không còn bất lực, cũng chẳng còn cảm thấy thương thân – sự thoải mái và buông lỏng ấy là điều mà hắn học được sau ba năm lăn lộn nơi triều chính.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play