Sau khi bọn họ rời đi, trên bầu trời lại lác đác nổi lên trận mưa phùn nhẹ như tơ liễu. So với cơn mưa to tầm tã vừa rồi, quả thật là cách biệt một trời. Mưa to khi nãy khiến người ta chỉ cảm thấy bi ai cực độ, còn mưa phùn hiện tại, ngược lại có thể trấn an nhân tâm.
Diêm Thiên Trạch cùng An Ngọc dầm mưa lên xe ngựa, trên tóc cả hai phủ một tầng hơi nước. Diêm Thiên Trạch thấy vậy, liền nhẹ nhàng đưa tay lau lớp nước đọng trên tóc An Ngọc, động tác nghiêm túc cẩn thận, như thể đang đối đãi với trân bảo.
“Người vừa tế bái trước chúng ta một bước… là Lục hoàng tử sao?”
Động tác trong tay Diêm Thiên Trạch khựng lại, lúc An Ngọc nghi hoặc nhìn về phía hắn, hắn chậm rãi gật đầu: “Hẳn là. Giống như Lý cô nương – kẻ uổng mạng ấy, theo lý vốn không có phần được chôn cất tử tế, bia mộ càng khó mà có. Nàng quy túc bất quá chỉ là một nắm hoàng thổ, vùi tạm đâu đó là xong. Mà nay có thể dựng một tấm bia tại kinh thành, nghĩ đến sau lưng tất có Lục hoàng tử xuất lực không ít.”
Diêm Thiên Trạch khẽ thở dài, rồi lại trầm mặc tiếp tục lau tóc cho An Ngọc. Trong khoảnh khắc, không khí trong xe thoáng trầm xuống.
Một lúc lâu sau, xe ngựa lăn bánh qua con đường lát đá xanh, khẽ lắc lư. Đợi đến khi An Ngọc khẽ lắc đầu tỏ ý đã đủ, bầu không khí trầm mặc mới dần tan, hắn liền xoay người, nửa thân mình tựa vào lòng ngực Diêm Thiên Trạch.
“Mấy ngày nay, cảm giác cứ như không chân thật.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT