Khương Trúc cứ thế mà đi, lặng lẽ rời đi. Đến ngày hôm sau khi mọi người hay tin, Khương Trúc chỉ để chủ sân phòng chuyển giao cho Ngô Kình Viễn một phong thư. Nội dung bức thư cũng như cách hắn ra đi, không hề sướt mướt, chỉ có một câu đơn giản: “Ngô lão bản, cảm ơn ngài chiếu cố, Khương Trúc khắc cốt ghi tâm.”
Không có quá nhiều lời hoa mỹ hay cảm tạ, không nói mình muốn đi đâu, cũng không có bất kỳ lời dặn dò nào. Một câu nói vô cùng đơn giản lại khiến người ta cảm thấy trống rỗng một cách khó hiểu.
Ngô Kình Viễn không biết nên đánh giá Khương Trúc thế nào, nhưng chung quy vẫn có một cảm giác tiếc nuối.
Lâm Thụ Căn thì lập tức ngây người, cây gậy chống trong tay rơi xuống đất cũng không hay biết.
Từ hôm đó trở đi, mọi người phát hiện tinh thần và khí thế hừng hực của Lâm Thụ Căn đã tiêu tan. Hắn cũng không còn thích ra ngoài hóng gió, thường xuyên lấy cớ chân đau nhốt mình trong phòng. Ngay cả khi ra ngoài, hắn cũng chỉ bê một cái ghế nhỏ ngồi ở cửa sân nhìn sân đối diện mà ngẩn ngơ.
Hắn cũng không còn như thường ngày ăn mặc chỉnh tề, nhìn thấy Ngô Kình Viễn liền hỏi chân hắn khi nào khỏi, gặp người liền tươi cười chào hỏi.
Có người gọi hắn "Ức Sơn huynh đệ" thì hắn cũng không vui vẻ như trước, còn tự giễu với tâm trạng sa sút: "Huynh đệ gì chứ, ta đã 37 rồi, ông già rồi." Trước đây hắn cao to vạm vỡ, trong thôn đủ người là hắn mười bốn tuổi đã bị kéo vào quân doanh, hiện tại cũng mới 37 thôi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT