Lâm Lão Căn là người nói là làm, buổi tối liền chủ động nói với Ngô Kình Viễn chuyện mình muốn ở lại trấn trên hai ngày.
Cha vợ kiêm “huynh đệ” của mình muốn ở nhà hai ngày, Ngô Kình Viễn tự nhiên không thành vấn đề, sân ở trấn trên không lớn, nhưng có thêm một Lâm Lão Căn thì hoàn toàn có thể, chỉ là hắn hơi kỳ lạ, trước kia hắn khuyên Lâm Lão Căn đến trấn trên chơi mấy ngày bầu bạn cậu A Mặc thế nào Lâm Lão Căn cũng không chịu, cứ nhớ nhung ruộng đồng trong thôn, vậy mà bây giờ lại chủ động đề nghị muốn đến nhà hắn ở hai ngày, thật là chuyện hiếm có.
Ngô Kình Viễn nghi hoặc, Lâm Lão Căn đương nhiên sẽ không nói cho hắn biết nguyên nhân thật sự mình muốn ở lại, lão huynh đệ ngây thơ thì ngây thơ nhưng không phải thật sự khờ khạo, vài ba câu thế mà đã lừa được hắn rồi.
Bất quá, buổi tối ăn cơm, ánh mắt Lâm Lão Căn vẫn luôn rất mờ ám quan sát Khương Trúc ngồi đối diện hắn, càng nhìn càng cảm thấy lần này người trong thôn không nói sai.
Mặc dù tuổi lớn hơn một chút, kỳ thật cũng không lớn lắm đâu, mới 25 tuổi, nhỏ hơn “Ngô huynh đệ” của hắn, đúng thật là một tiểu ca nhi xinh đẹp, xinh đẹp đến mức giống như hồ ly tinh trong thoại bản, “Ngô huynh đệ” của hắn còn mời ngồi cùng bàn ăn cơm!
Vừa nhìn thấy cảnh này, Lâm Lão Căn trong lòng càng thêm cảnh giác, một bữa cơm ăn đến trong lòng không yên ổn.
Trên bàn cơm những người khác đều không chú ý tới động tĩnh của hắn, ngay cả Ngô Kình Viễn lần này cũng không nhận ra, chỉ riêng Khương Trúc tự mình cảm nhận được, hắn lăn lộn bên ngoài nhiều năm như vậy, cảm giác cực kỳ nhạy bén, hắn đã phát hiện lão già nào đó nhìn hắn rất lâu rồi, nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy qua ca nhi xinh đẹp sao!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT