Ngô Kình Viễn xuyên không chưa lâu, trước sau cộng lại cũng chỉ khoảng hai tháng, trong khoảng thời gian này việc bận cũng không ít, còn chưa có thời gian học tập chữ viết ở đây, nhưng điều đó không ngăn cản hắn viết một bài thư xin lỗi.
Chữ phồn thể không được nhưng chữ giản thể hắn biết viết a, có Lâm Thiên Bảo biết chữ hỗ trợ phiên dịch một chút, chuyên môn chuẩn bị một phần thư xin lỗi cho vợ chồng Triệu gia liền không khó khăn, bỏ công sức lớn như vậy, không cho hai vợ chồng này tẩy trắng danh tiếng cho Chu ca và Lâm A Mặc thì không được.
Còn về nội dung của bức thư xin lỗi này, Ngô Kình Viễn không phải người cổ đại, viết không ra lời văn hoa mỹ, nhưng hắn ở hiện đại ít nhiều gì cũng học qua sách vở, viết một bài văn thông tục dễ hiểu, làm cho dân làng nghe hiểu vẫn là được.
Dân làng thôn Liễu Thụ sống nhiều năm như vậy, thôn Liễu Thụ cũng đã tồn tại hàng trăm năm lịch sử, trong thôn trước kia cũng không phải không có truyền tai tiếng, nói thị phi, nhưng đây vẫn là lần đầu có người vì thị phi mà bị cáo đến quan phủ, cuối cùng còn phải bị áp giải ra trước mặt toàn thôn để giải thích xin lỗi.
Tuy nói mọi người cảm thấy việc kéo quan phủ vào làm lớn chuyện hơi quá, nhưng giờ phút này lại cũng cảm thấy vô cùng mới lạ và phấn khích một cách khó hiểu, chuyện vợ chồng Triệu gia trước mặt mọi người làm rõ và xin lỗi cũng thật kỳ diệu!
Vào ngày giải thích xin lỗi, từng người dân thôn Liễu Thụ còn tự mình chuẩn bị ghế nhỏ, mang theo ấm nước hạt dưa cùng đến, mặt mày hớn hở như đi xem tiệc, ngay cả thôn bên cạnh cũng đến không ít người, mọi người đông nghịt vây quanh sân phơi lớn xem náo nhiệt.
Vợ chồng Triệu gia bị đẩy lên đài cao trong thôn, nơi thường dùng để họp nói chuyện, nhìn đám người phía dưới quả thực muốn chết tâm cũng có, lớn tuổi như vậy lần này mặt mũi coi như mất hết.
Đương nhiên hai người cũng chỉ nghĩ vậy thôi, sẽ không thật sự đi tìm cái chết, dù mất mặt vẫn là sống tốt hơn, bên cạnh có Trịnh nha dịch trông chừng nên hai người cũng không dám phản kháng, chỉ có thể cam chịu, cứng rắn xin lỗi, dưới sự chỉ dẫn từng câu của thôn trưởng, niệm xong một bài thư xin lỗi công bằng, rõ ràng tiền căn hậu quả.
Bài thư xin lỗi này là do Ngô Kình Viễn cố ý bỏ tâm tư viết ra, không chỉ thông tục dễ hiểu, hơn nữa còn đầy cảm xúc, cuối cùng được vợ chồng Triệu gia đọc ra với chất giọng địa phương, còn thêm vài phần hài hước nhỏ, khiến dân làng phía dưới nghe xong cười lăn cười bò.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT