Tuy rằng ban đầu ấn tượng và thái độ của Ngô Văn Bình đối với Chu Đại Ngưu không được tốt lắm, nhưng đó là sự đề phòng cần có giữa những người xa lạ. Từ khi quen biết nhau trên chuyến tàu từ Rồng Cuộn thị đến Hưng Long thị, Chu Đại Ngưu phát hiện thanh niên thực ra là một người có lòng dạ đặc biệt mềm mỏng.
Nghe lời mẹ dặn dò đồng ý cưu mang hắn mấy ngày, chưa kể trước khi dẫn hắn về nhà còn đi Cung Tiêu Xã giúp hắn mua một ít đồ dùng cá nhân, vẫn không thu tiền của hắn. Rõ ràng là thấy hắn một thân quần áo cũ kỹ, tài sản duy nhất chỉ là cái túi vải nhỏ thật sự quá đáng thương, đưa Phật đưa đến Tây Trúc, giúp người giúp đến cùng, chẳng qua là một ít đồ vật mà thôi, đương nhiên cái này tiền đề là trong phạm vi điều kiện kinh tế của hắn cho phép, có lòng tốt cũng phải có giới hạn chứ.
Ngô Văn Bình ở trong ký túc xá do nhà máy phân phối, nơi đó không lớn, chính là loại ký túc xá đơn người bình thường, nhưng may mắn là chức vụ của hắn trong xưởng cũng không thấp, lớn nhỏ cũng tính là lãnh đạo văn phòng, cho nên hắn ở một mình một phòng, bên trong có giường, có tủ, còn có bàn học. Nhìn ra được chủ nhân căn phòng rất yêu sạch sẽ, tất cả đồ vật trong phòng đều được sắp xếp ngăn nắp, sạch sẽ.
“Bây giờ thời gian vừa vặn, ta đi nhà ăn chuẩn bị cơm về, ngươi đi tắm rửa trước đi, nhà tắm đi theo hành lang đến cuối rẽ trái là tới, nếu có người hỏi ngươi, ngươi cứ nói ngươi là biểu ca từ nông thôn đến của ta được không?”
Trở lại ký túc xá, Ngô Văn Bình thậm chí còn không kịp ngồi xuống, liền đưa những đồ dùng vệ sinh và chậu mới mua cho Chu Đại Ngưu, dặn dò hắn một chút rồi vội vàng cầm hộp cơm đi nhà ăn lấy cơm. Nếu chậm hơn chút nữa thì chỉ có thể ăn nước rửa chén.
Lời dặn dò của hắn, Chu Đại Ngưu chỉ nghe hiểu được một nửa. Hắn dù đã kinh nghiệm lão luyện nhưng rốt cuộc cũng mới xuyên không chưa đầy nửa tháng. Nửa tháng này gần như vẫn luôn trong tình trạng lang thang, một số phong tục tập quán và kiến thức cơ bản hắn đã biết, nhưng một số kiến thức sinh hoạt nhỏ nhặt khác thì hắn lại không hiểu.
Nhưng may mắn là những từ "nhà ăn", "nhà tắm" trong miệng thanh niên hắn không nghe hiểu rõ, nhưng ăn cơm và tắm rửa thì lại hiểu được. Cầm chậu và khăn tắm, bàn chải đánh răng, kem đánh răng đi theo hướng đối phương nói để tắm rửa, ở nhà tắm trong ánh mắt khinh bỉ ghét bỏ của bà thím phòng nước nóng, hắn múc nước, cọ rửa hơn nửa tiếng đồng hồ mới thoải mái bước ra khỏi nhà tắm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play