Sau khi thoa thuốc xong, Tô Hữu được Cố Thận dặn dò không được đi lại, phải ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, còn kế hoạch thì đợi chân khỏi hẳn rồi tính. Tô Hữu muốn nói lại thôi. Cậu nghĩ cơ thể mình tuy "vô dụng", nhưng cũng không đến mức tệ như vậy, vẫn có thể thử làm việc được.
Thế nhưng ngay sau đó, mọi ý định của cậu đã bị Cố Thận dập tắt. Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên: “Nếu chân cậu bị thương nặng hơn hoặc tái phát, thì một mét đất trong trang viên cũng không cho cậu.”
Không được! Cái gì cũng có thể, nhưng không thể không có đất! Cậu còn phải làm nông!
"..." Tô Hữu lập tức ngoan ngoãn nghe lời, đứng yên bất động. Cả người cậu như bị hóa đá, nửa thân dưới gần như bị tê liệt, như thể chỉ cần cử động một chút thôi cũng là chuyện tày trời vậy.
Khóe mắt Cố Thận ánh lên ý cười, hắn đưa tay xoa xoa mái tóc mềm mại của Tô Hữu, nói: “Cũng không cần phải làm đến mức đó đâu.”
"Sau này, mỗi ngày tôi sẽ về vào buổi trưa để ăn cơm với cậu. Bữa tối tôi cũng sẽ mang về," Cố Thận nhấn nút điều khiển từ xa, chiếc tivi ẩn trong tủ từ từ hiện ra. Hắn nói tiếp: “Ở đây có tất cả các chương trình trước khi mạt thế xảy ra. Muốn xem gì thì cứ chọn. Nếu đói, trong tủ lạnh còn có bánh ngọt. Nếu muốn ăn gì khác, cứ gọi điện cho thư ký.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT