"Ngươi muốn độc chiếm, muốn hoàn toàn có được hắn.”
“Khiến hắn không nơi nương tựa, khiến người khác không thể nào gặp được hắn. Như vậy hắn mới có thể hoàn toàn ỷ lại vào ngươi, nghe theo ngươi, có phải không?”
Lâm Đoan lạnh lùng chất vấn. Tô Hữu dường như bị đánh thức, khẽ cựa mình. Lâm Đoan không thu tay lại, còn Triệu Ý thì rút tay về, ôm Tô Hữu vào lòng thêm lần nữa. Sau khi chắc chắn người trong lòng đã ngủ say, hắn mới ngước mắt nhìn Lâm Đoan, ánh mắt sắc bén như kẻ thù, cười lạnh: “Đúng thì sao?”
“Ngươi vậy mà chẳng bận tâm đến hắn...” Lâm Đoan chưa kịp nói hết đã bị ngắt lời.
“Quốc sư vô tâm vô dục của trẫm còn tâm sinh ái mộ, lòng tham không đáy với Hoàng hậu của trẫm, thì trẫm giữ Hoàng hậu của trẫm trong cung chẳng lẽ lại không được sao?” Triệu Ý buột miệng chất vấn.
“Bệ hạ có thể vứt bỏ mũ áo quan tước, thần vì sao không thể? Thần chẳng qua là bị khoác lên cái hư danh Thánh tử nước Kỳ. Việc thần tâm sinh ái mộ với Tô Hữu chẳng lẽ là có tội, đi ngược lại đạo lý hay sao?” Lâm Đoan phản bác. “Ngược lại, Hoàng thượng lúc trước coi thường Tô Hữu, giờ đây lại dùng thủ đoạn cao tay, thật sự là chính nhân quân tử.”
“Chính nhân quân tử?” Triệu Ý cười như nghe thấy chuyện nực cười, duỗi tay đẩy Lâm Đoan ra. “Là chính nhân quân tử thì không thể có được hắn.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play