Lâm Đoan dần dần đến gần, Tô Hữu trong khoảng cách tràn ngập hơi thở của đối phương lại rụt cổ, vội vàng quay đầu. Má cậu bị cọ qua ướt át, cậu bị kích thích đến nỗi chìa khóa trong tay vặn vẹo, “lạch cạch” một tiếng, xích sắt nặng nề tức khắc mở ra. Tô Hữu khô khốc nói lảng sang chuyện khác: “Quốc sư đại nhân, mở, khóa mở rồi, ngài tự do!”
“Thôi, ngươi luôn không tình nguyện.” Lâm Đoan ở khoảng cách gần trong gang tấc, bóp tay Tô Hữu lại chỉ có một tiếng thở dài nặng nề: “Vì sao vậy? Ngươi chỉ cần thưởng cho ta và Hoàng thượng một chút gì đó, thiên hạ này chưa chắc đã không phải của ngươi.”
“Ta không hiểu ngài đang nói gì.” Tô Hữu chống vào bức tường phía sau, ngón tay bóp lấy cạnh viên gạch thô, ma sát đến hơi đau: “Ta biết tư chất mình ngu dốt, quyền cao chức trọng gì đó, ta vẫn biết mình không xứng. Vạn nhất làm loạn thiên hạ, cái mạng này của ta có chết một vạn lần cũng không đền được.”
“Vậy vị trí Hoàng hậu thì sao?” Lâm Đoan đột nhiên hỏi: “Hậu cung vô dụng, chỉ có duy nhất vị trí Hoàng hậu thì sao? Ngươi có cần không?”
“???” Tô Hữu nghi hoặc lắc lắc đầu: “Vì sao? Ta vì sao lại muốn vị trí Hoàng hậu?”
Vị trí Hoàng hậu của Lâm Nhu Vũ, liên quan gì đến cậu ?
“Ha.” Lâm Đoan nghe vậy, thấy vẻ mặt ngây thơ nghi hoặc của Tô Hữu, bỗng nhiên cười, nhưng lại cười đến cực kỳ kỳ quái, có niềm vui sướng khi người gặp họa lại có nỗi bi ai khó lòng nói nên lời, khuôn mặt như ngọc lạnh lẽo lại vô cớ nhiễm lên một tia đau khổ: “Hắn và ta, đối với ngươi mà nói, vẫn không có bất kỳ phân biệt nào.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play