"Thêm một chút nữa, cao hơn một chút nữa là loạn hết cả rồi." Hứa Cạnh thở dốc dồn dập, yết hầu lên xuống không ngừng, vội vàng ngăn lại bàn tay "nghịch ngợm" của Tô Hữu.
Đôi mắt anh ta sâu thẳm, gắt gao nhìn thẳng Tô Hữu, cảm xúc trong lòng cuộn trào. Anh ta gắng sức dùng lý trí kiềm chế, giọng nói khàn khàn: “Nghịch ngợm nữa là có chuyện đấy, hiểu không?”
Thật là, vậy mà dám ngây thơ xoa loạn, không sợ gây ra chuyện gì sao?
"Anh đừng cấu tay tôi, tôi xem chân anh bị thương chỗ nào." Tô Hữu bị giữ chặt tay nhưng vẫn sốt ruột cựa quậy, muốn tìm vết thương. Cậu chỉ nhớ đại khái vị trí được miêu tả trong nguyên tác, chân trái hay đùi phải cũng không rõ lắm, cứ sờ loạn để xem vết thương trông như thế nào.
Có lẽ vẫn còn có thể cứu chữa.
"Tôi không bị thương." Hứa Cạnh véo chặt cổ tay Tô Hữu, nhưng không giữ được ngón tay cậu ấy. Mỗi lần đầu ngón tay mảnh khảnh chạm vào cơ bắp, anh ta lại khó khăn. Cuối cùng, không thể nhịn nổi nữa, anh ta trực tiếp chế trụ cổ tay Tô Hữu, buộc ra sau, kéo Tô Hữu vào lòng thêm một chút, nhấn mạnh lặp lại: “Chân tôi không bị thương.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play