Tưởng Vị và Lâm Thiệu Ninh trở về trường hai ngày sau đó. Đáng lẽ họ phải dành thêm một ngày để phỏng vấn, nhưng cả hai đều không kiên nhẫn. Cơ bản là sau khi nhận giải liền quay về. Ngược lại, Tuế Úc đạt giải ba lại mỉm cười ở lại vài ngày cùng với giáo sư.
Việc hai người trở về, Tô Hữu hoàn toàn không biết. Khi đó là chạng vạng, hai người đặc biệt quay về để kịp tiết tự học buổi tối, còn Tô Hữu tìm một vị trí yên tĩnh, vừa chậm rãi ăn cơm vừa học bài.
Vị trí cậu chọn là trên bồn hoa ở phía sau khu dạy học, nơi đó trồng đầy hoa giấy, màu hồng thắm, nở rực rỡ khắp cây. Những cành hoa nặng trĩu uốn lượn lên cao, theo gió lay động, từng cánh hoa thỉnh thoảng thưa thớt rơi xuống, đậu trên đầu và vai Tô Hữu. Bản thân cậu không hề hay biết, chỉ khi hai ba cánh hoa hồng rơi xuống sách hoặc bữa tối, cậu mới có chút động tác.
Lâm Thiệu Ninh sau khi trở về, không thấy Tô Hữu ở đó, hơi nhíu mày, nhưng chỉ chớp mắt lại bắt gặp hình ảnh như vậy. Ngay lập tức, nỗi nhớ nhung sâu sắc và ghen ghét tích tụ bấy lâu biến mất hoàn toàn.
Người kia xinh đẹp ngồi giữa hoa, những cành hoa thịnh vượng lay động, gần như hòa quyện và lưu luyến. Người kia an tĩnh ngồi dưới hoa, bị che giấu kín đáo, nhưng lại như ẩn như hiện, cụp mi rũ mắt, lông mi dài mà hơi chớp. Miệng vì nhai mà hơi động, ánh mắt dừng trên sách, an tĩnh ngoan ngoãn, nghiêm túc đọc sách và ăn cơm, hoa lá rơi đầy người mà không hay biết. Màu hồng thắm của hoa giấy tôn lên làn da trắng nõn, chói mắt mà lại mê hoặc.
Lâm Thiệu Ninh: Khát khao sở hữu

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play