Sau khi Lâm Thiệu Ninh và Tưởng Vị bước vào lớp huấn luyện thi đấu, Tô Hữu, với vai trò tiểu đệ xách giỏ, có một khoảng thời gian dài rảnh rỗi. Giáo thảo (ý nói Tưởng Vị và Lâm Thiệu Ninh) luôn chiến thắng dựa vào thực lực bản thân, chẳng cần đến sự trợ giúp của tiểu đệ.
Tiểu đệ xách giỏ thì tay yếu chân mềm, đầu óc lại không được thông minh cho lắm, đi theo chỉ tổ làm mất "khí chất" của giáo thảo.
Vì thế, Tô Hữu có một khoảng thời gian rất dài không cần bám theo cốt truyện, hơn nữa cơ bản không cần đối mặt với mấy nhân vật chính. Ngay cả căn hộ nhỏ bé của riêng cậu cũng hoàn toàn thuộc về cậu. Cậu thoải mái vô cùng, một mình ở chung cư tự tung tự tác, ăn vặt những món mình thích nhất, thậm chí có thể ăn gà rán và cơm hộp liên tục mấy ngày không ngắt quãng. Cuộc sống này quả thực quá đỗi phù hợp với tưởng tượng về cuộc sống dưỡng lão của một AI.
Thế nhưng, mỗi ngày khi đối mặt với những bài toán rõ ràng khó hơn năng lực của mình, Tô Hữu lại gãi tai gãi đầu nhớ nhung học thần và giáo thảo.
Nói đi thì cũng phải nói lại, tuy chuyện yêu hận chém giết của các nhân vật chính chẳng liên quan gì đến cậu, nhưng liên quan đến việc học của cậu, cậu vẫn tiếc nuối khi hai người rời đi.
Dù sao thì bên cạnh cậu không còn ai có "hào quang nhân vật chính" nghịch thiên như vậy, có thể nhìn một cái là giải được một bài, lại còn có thể thuận lợi nắm bắt suy nghĩ của một AI thông minh như thể thiểu năng trí tuệ.
Sau khi Tưởng Vị rời đi, Tô Hữu vui vẻ được một hai ngày, nhưng cảm giác nhớ nhung nhanh chóng lấn át mọi sự đắc ý. Cậu điên cuồng hy vọng hai nhân vật chính trở về.
Bởi vì cậu đã bị sự thật tàn khốc đánh về nguyên hình.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT