Gió mạnh gào thét trước mắt, tóc Tô Hữu rối bời. Chóp mũi cậu đỏ ửng vì khóc, hốc mắt vẫn còn đọng nước. Từng sợi tóc đen nhánh, ướt át, phản chiếu ánh sáng trắng từ bên dưới và ánh trăng mờ nhạt, khiến cậu trông vừa đáng thương vừa xinh đẹp. Cậu đang nằm gọn trong bàn tay to lớn, thô kệch của kẻ xấu. Bàn tay vặn vẹo đó siết ngang cổ cậu. Từ độ cao của tòa nhà chọc trời, tiếng gió rít lên như những lưỡi dao sắc nhọn đang cắt vào lý trí của người ta.
Thế nhưng, Tô Hữu vẫn giữ đôi mắt trong veo, không hề có chút sợ hãi nào. Cậu nhìn hai người đàn ông đang đứng đối diện, sóng vai nhau.
Dáng vóc họ tương tự, cao lớn vững chãi như núi, như cây tùng, đứng trong màn đêm u ám. Phó Minh trầm ổn, lý trí, sắc mặt lạnh lùng. Bên cạnh anh, Giang Chập khóe miệng còn dính máu, má bầm tím, tóc mái rũ xuống, gương mặt tuấn mỹ nhưng ánh mắt lại âm trầm, gắt gao nhìn về phía Tô Hữu.
Các nhân vật chính đều không sao. Thậm chí… dường như họ rất xứng đôi, một cảm giác cân sức ngang tài.
Quả nhiên, mình chỉ là kẻ thừa thãi.
Tô Hữu càng trở nên thản nhiên. Ngay cả khi rơi vào tay kẻ xấu, kề cận cái chết, cậu cũng không khóc nữa: “Các anh! Phải sống thật tốt nhé, đừng lo cho em! Em không sao đâu!”
Tô Hữu không hề sợ hãi, nói ra câu đó một cách tùy tiện, cứ như thể cậu đang nói hôm nay mình không ăn cơm để nhường cho người khác ăn vậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT