Lê Tuyết đem những lời Lê Dạng dặn, nói ra, Phùng Mai lập tức ném cái chén trong tay: “Tao biết mà, mày chính là đồ sói mắt trắng!”
Cái chén vỡ vụn dưới chân Lê Tuyết, nước nóng bắn tung tóe lên mu bàn chân cô ta. Cơn đau truyền đến khiến cô ta run rẩy một chút, cũng không tiện nói gì, chỉ có thể hờ hững nhìn mặt đất dưới chân, nghe Phùng Mai tức giận mắng Lê Dạng.
Lê Kiến Hải ở một bên hút thuốc, nơi gót chân có mấy tàn thuốc bị ném. Ông ta phun ra một vòng khói, nhìn về phía Lê Tuyết: “Lê Tuyết, không phải từ trước đến nay Lê Dạng đều đi theo cháu sao, con bé đó thật sự không nghe lời khuyên của cháu?”
Lê Kiến Hải có khuôn mặt hiền lành, nhất là lúc không nói chuyện, trông càng hiền lành hơn. Nhưng giờ phút này, hai mắt của ông ta đang nhìn chằm chằm vào Lê Tuyết, khiến cô ta có chút kinh hãi.
Lê Tuyết chỉ có thể giả vờ bình tĩnh, vẻ mặt khó xử: "Chú hai, nếu là trước kia, Lê Dạng có lẽ sẽ chịu nghe cháu khuyên vài câu, nhưng lần này không biết làm sao, em ấy dường như đã thay đổi thành con người khác." Cô ta thở dài một tiếng: "Chú hai, bình thường Lê Dạng cũng nghe lời chú và dì hai nhất, nếu hai người không có cách, cháu còn có thể làm gì được?”
Mặc dù chỉ ở chung với Lê Dạng một thời gian ngắn, nhưng Lê Tuyết vẫn cảm nhận được sự thay đổi của cô.
Cô dường như trở nên mạnh mẽ và lý trí hơn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT