Sau đó cô mới biết, Phùng Mai bắt cô đi làm kiếm tiền phần lớn là cầm về giúp đỡ nhà mẹ đẻ, còn lại chính là cho Lê Diệu Tổ tiêu xài, làm gì còn để lại đồng nào chứ?
Một tháng cô đóng 5 đồng tiền cơm, ở thành phố tỉnh lỵ như Dương Thành căn bản là không đủ ăn. Vì thế mỗi bữa chỉ có thể ăn bánh bao hoặc cơm trắng và uống nước canh miễn phí ở nhà ăn, có lúc thật sự không có tiền sẽ không xuống nhà ăn, ở phân xưởng uống nước cho đỡ đói.
Mấy năm nay không phải cô chưa từng đề cập chuyện tăng tiền ăn với Phùng Mai, nhưng mỗi lần như vậy đều bị Phùng Mai tìm đủ mọi lý do đuổi về, sau đó Lê Kiến Hải cũng không nhìn nổi nữa đi khuyên nhủ cô, khiến Phùng Mai thở phải nhẹ nhõm.
So với việc nhịn đói của cô thì Lê Diệu Tổ lại ăn uống lung tung, có lúc còn cầm tiền mồ hôi công sức của cô đi mời bạn học ăn cơm hoặc là tặng quà cho bạn nữ.
Mọi người xung quanh nghe Lê Dạng nói, không nhịn được xúc động.
Sinh hoạt phí gì mà bốn năm mươi đồng một tháng vậy? Còn cơm trưa của Lê Dạng ở nhà máy nữa, mấy đồng làm sao đủ? Đây chính là thành phố tỉnh lỵ.
Vì thế ánh mắt mọi người nhìn về phía Phùng Mai đã khinh bỉ hơn vài phần.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play