“Nếu Lê Diệu Tổ cùng em họ gây họa, người khác tìm tới cửa, bà liền đẩy cháu cùng chị họ ra ngoài, nói là chúng ta làm, còn cố ý gọi người ta lại xem..."
Nhớ lại chuyện cũ, nội tâm Lê Dạng không hề tức giận bất bình, ngược lại có chút buồn bã cùng mất mát.
Thì ra con người sẽ từ từ trưởng thành, sau khi đạt được rất nhiều thứ sẽ trở nên mạnh mẽ, vết thương từng chịu qua mặc dù còn có thể đau, nhưng không thể thương tổn chính mình thêm lần nữa.
Bao nhiêu đêm cô tự hỏi vì sao rõ ràng đều là con một nhà, cô là con gái lại phải chịu những đối xử bất công này? Dương Xuân Hoa đối với cô như vậy, cô còn có thể hiểu được, nhưng Phùng Mai thì sao? Bà ta chính là mẹ ruột của cô.
Hôm nay những vấn đề này cô đã không hỏi nữa, bởi vì mặc kệ đáp án là gì cũng đã không còn quan trọng.
Nghe Lê Dạng nói, cho dù da mặt Dương Xuân Hoa dày hơn nữa cũng trầm xuống, trên mặt rất khó xử, không phải áy náy mà là hận Lê Dạng đem chuyện này nói ra.
Bà ta chưa bao giờ cho rằng mình làm như vậy có gì sai, trong quan niệm của bà ta, trong nhận thức của bà ta, con trai chính là quan trọng nhất trong nhà, bất kể là ở nhà mẹ đẻ hay là nhà chồng của bà ta, đạo lý này chưa bao giờ thay đổi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play