Nói xong mặc kệ Hứa An Dư đang khóc, mạnh mẽ kéo ngọc bội từ trên cổ cô bé xuống.
Lúc này Lê Tuyết ngăn cản không được, chỉ lạnh lùng nhìn hành động của Trương Tú Anh, nói ra lời ác độc nhất đời này của cô ta: "Vậy bà cũng giữ lấy cho kĩ, cướp được đồ, nhưng cũng phải xem có giữ nổi hay không.”
Dứt lời ôm Hứa An Dư không quay đầu lại rời khỏi nhà họ Hứa.
Ngoài trời gió lạnh gào thét, Lê Tuyết bị thương cánh tay đã đau đến chết lặng, giờ phút này nội tâm của cô ta chỉ có vô tận oán cùng hận.
Tiếng khóc của Hứa An Dư đã chậm rãi yếu bớt, cái miệng nhỏ nhắn trắng bệch phun ra một ngụm sữa nhỏ, nặng nề ngủ thiếp đi.
Cô ta biết nếu sau khi đứa trẻ bị ngã đạp đầu mà vừa khóc vừa làm loạn, chứng tỏ tình huống cũng không nghiêm trọng, nhưng nếu mê man hoặc nôn mửa, thì nhất định phải cẩn thận.
Cô ta vội vàng gọi một chiếc xe ở giao lộ, chạy đến bệnh viện.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play