Mắt thấy Quý Hoài Chi lại lấy ra một bình thuốc nhỏ, rắc bột phấn bên trong lên vết thương. Có lẽ là do vị trí vết thương nên rất nhiều bột thuốc bị đổ ra ngoài, Lê Dạng cầm lấy bình thuốc, giọng nói nghẹn ngào: "Đưa cho em.”
Cô cúi đầu đổ thuốc lên vết thương của Quý Hoài Chi, sợ anh đau nên thỉnh thoảng cô còn thổi cho anh một cái, hy vọng làm vậy có thể khiến anh dễ chịu hơn một chút.
Đột nhiên cô nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói của anh: “Lại khóc?”
Lê Dạng kinh ngạc ngẩng đầu, một giọt nước mắt cứ như vậy rơi xuống mu bàn tay của anh.
Lúc này cô mới phát hiện, mình thật sự đang khóc.
Cô đưa tay lau nước mắt, nói: "Không có, chỉ là vừa rồi bị bụi bay vào mắt thôi.”
Một giây sau, cô cảm nhận được Quý Hoài Chi đang xoa xoa mái tóc của cô, nói: "Hầu Tử nói em ở khách sạn muốn khóc, cho nên anh trở về, không ngờ vẫn khiến em khóc.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT