Ông lão khoảng sáu mươi tuổi, đầu cạo trọc, để lại một nhúm râu màu xám trắng. Vào cuối thu ở Dương Thành, ông ta mặc một chiếc áo khoác ngắn, ống quần xắn đến đầu gối, chân đi đôi dép lê dính bùn đất, một tay cầm cần câu, một tay cầm sọt cá. Có lẽ vì ông ta thường xuyên đi câu cá nên làn da bị rám nắng, cả người trông vô cùng khỏe mạnh.
Lê Dạng nhìn ông lão, suýt chút nữa thì gọi “lão Đào”.
Cô đành nhịn xuống.
Lúc này, cô và lão Đào còn chưa quen biết.
Lão Đào tên là Đào Lập Chí, làm việc tại xưởng chạm ngọc lớn nhất Dương Thành. Ông ta có tay nghề tinh xảo, đôi mắt tinh tường, rất có tiếng trong giới ngọc thạch Dương Thành, được người ta tôn xưng là "lão Đào".
Kiếp trước, bởi vì xưởng chạm ngọc bị xưởng châu báu thu mua nên Lê Dạng vô tình quen biết ông ta, những hiểu biết của cô về ngọc thạch cũng đều từ ông ta mà ra.
Kiếp trước cô không hiểu, nhưng xem ra, lão Đào chính là thần tượng mà cô sùng bái!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play