Một người được Nhan Đình Nguyệt công nhận là truyền nhân thì chắc chắn không phải là nhân vật tầm thường.
Lâm Ác Du định gật đầu đồng ý thì Lâm Thấm gọi bà lại: "Mẹ ơi, lát nữa con còn phải luyện đàn, thời gian eo hẹp quá."
Lâm Ác Du nghe vậy, có chút tiếc nuối: "Xin lỗi dì Nhan, Thấm Thấm có nhiều bài vở quá, e là không có thời gian rồi."
"Vậy hai con về sớm đi." Nhan Đình Nguyệt cười: "Luyện đàn quan trọng hơn."
Lâm Ác Du gật đầu: "Chúng cháu không làm phiền dì nữa, con và Thấm Thấm xin phép về trước."
Hai người đi ra, Lâm Thấm vẫn giữ vẻ mặt vô cảm tiếp tục đi trên con đường núi.
Lâm Ác Du đột nhiên mở lời: " Lúc con còn nhỏ, bà ngoại con đã muốn con học côn khúc, tiếc quá."
Lâm Thấm thản nhiên hỏi: "Có gì mà tiếc chứ, học côn khúc có thể giúp con đến Vân Kinh, quay về Lâm gia sao?"
Lâm Ác Du ngây người: "Đương nhiên là không thể rồi."
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT