Ứng Trường Xuyên thanh âm xuyên thấu mưa to tầm tã , nhẹ nhàng dừng lại bên tai Giang Ngọc Tuần.
Giang Ngọc Tuần vốn là không muốn khóc. Nhưng Ứng Trường Xuyên câu nói nhẹ nhàng bâng quơ này, lại khơi gợi toàn bộ cảm xúc chôn sâu trong đáy lòng hắn. Thậm chí cả sự mệt mỏi khó lòng giải thích, và nỗi nhớ mong về kiếp trước, tất cả trong khoảnh khắc này đều không thể ức chế .
Trước mặt văn võ bá quan, hắn không thể rối loạn đầu trận tuyến để ngừa nhân tâm di động . Duy chỉ có trước mặt Thiên tử, Giang Ngọc Tuần vừa không cần ngụy trang, lại càng không thể ngụy trang.
Giang Ngọc Tuần theo bản năng nắm chặt vải vóc màu huyền sắc dưới tay, dốc hết sức muốn hấp thu hơi ấm từ người đối diện.
“…… Thần lần đầu tiên nhìn thấy Đồng đại nhân, tóc ông ấy còn đen. Chúng ta cùng đi Di Hà bên bờ, ta còn cảm thấy ông ấy trông rất trẻ…… Khụ khụ , không ngờ chỉ mấy năm thời gian, đã……”
Chuyện năm đó toàn bộ dũng mãnh vào óc Giang Ngọc Tuần, hắn bỗng nhiên có chút nói năng lộn xộn .
Ứng Trường Xuyên trước sau không mở miệng, chỉ là câu được câu không nhẹ vỗ về vai lưng Giang Ngọc Tuần, kiên nhẫn nghe hắn nói xong từng câu từng chữ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT