Không khí đầu thu Xuân Hạo Sơn có hơi nước lạnh lẽo. Nó làm ướt những chiếc hồng diệp, sương xám bao phủ từ chân trời rơi xuống. Gió thu lướt qua tai, trong phút chốc, cây rừng trùng điệp xanh mướt lưu kim.
Di Hà từng chút từng chút tĩnh xuống. Tiếng nổ vang dần dần nhỏ lại, mặt đất không ngừng rung động dần trở lại bình yên.
Ứng Trường Xuyên dùng một chiếc khăn lụa khác bọc vết thương của Giang Ngọc Tuần, nhẹ giọng nhắc nhở hắn: “Chớ nên dính nước, về Tiên Du Cung rồi tìm thái y, trên đường không cần lại loạn chạm vào chỗ bị thương.”
Trên chiếc khăn lụa màu trắng gạo vựng ra một chút huyết sắc. Ngón tay Ứng Trường Xuyên khựng lại, động tác băng bó trở nên nhẹ nhàng hơn.
Ngón tay Giang Ngọc Tuần run lên, và hắn nghiêm túc gật đầu: “Vâng, Bệ hạ.” Ngay sau đó lại nghe Ứng Trường Xuyên nói, ngoan ngoãn đưa tay phải ra.
Giang Ngọc Tuần tới Xuân Hạo Sơn từ rạng sáng. Hoa phục trên người hắn tuy đẹp nhưng không giữ ấm được chút nào, tay đã sớm vô thức bị lạnh đến đỏ ửng. Mãi cho đến giờ phút này, không những vết thương ở lòng bàn tay được băng bó cẩn thận, mà ngay cả làn da cũng từ từ được làm ấm trở lại.
Lại một hồi chuông vang lên bên tai, trái tim cũng đồng thời đập mạnh bơm máu…… Giang Ngọc Tuần thậm chí có thể cảm nhận được, mạch máu trên cổ tay mình cũng theo đó mà khẽ nảy lên. Hắn theo bản năng ngước mắt, muốn xem Ứng Trường Xuyên có chú ý đến sự khác thường trong vết thương của mình không.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play