Màn đêm buông xuống, Tiên Du Cung một mảnh yên tĩnh. Chỉ có Lưu Vân Điện phía sau vẫn náo nhiệt cho đến đêm khuya.
Giang Ngọc Tuần một hơi kể xong tất cả mọi chuyện xảy ra lần trước ở Chiết Nhu, cuối cùng không nhịn được lén ngáp một cái. Thiên tử nhìn về phía Giang Ngọc Tuần qua kẽ hở cành hoa mẫu đơn, cuối cùng vừa nhẹ nhàng xoay chén trong tay vừa cười gật đầu nói: “Ái khanh giờ đây đã có thể một mình đảm đương một phía.”
Nghe vậy, Giang Ngọc Tuần không nhịn được hơi nhếch khóe môi, sau đó vội vàng cố tỏ vẻ trưởng thành: “Khụ khụ…… Bệ hạ thật sự là quá khen.” Khi nói chuyện, hắn không khỏi nhớ lại chuyện xảy ra vào ngày mình vừa xuyên không tới. Tấm tắc, may mà lúc đó Ứng Trường Xuyên không thật sự ra tay giết mình, bằng không làm sao có ngày hôm nay?
Giang Ngọc Tuần tự cho rằng mình che giấu rất tốt, không ngờ đã viết toàn bộ suy nghĩ trong lòng lên mặt. Ánh nến leo lắt trong đèn đồng hình chim nhạn. Chiếu lên gương mặt Giang Ngọc Tuần cũng nổi lên ánh sáng nhu hòa nhàn nhạt. Nét kiêu ngạo thoáng qua trên môi hắn, theo đó lọt vào mắt Thiên tử.
Ứng Trường Xuyên rũ mắt nhìn về phía Giang Ngọc Tuần, bỗng nhiên cố ý hỏi hắn: “Ái khanh cho rằng cô quá khen sao?”
Giang Ngọc Tuần:……!
Ta chỉ là tùy tiện khách sáo một chút, Ứng Trường Xuyên sao lại không đi theo kịch bản thế này…… Hắn cắn cắn môi: “Cũng không có.” Nói xong không tự chủ được mà hắng giọng, vành tai cũng ửng lên một chút màu hồng nhạt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT