Đêm đó, Giang Tuần Ngọc cùng Ứng Trường Xuyên hai người đứng trên gác mái nhìn mưa suốt nửa canh giờ, mãi đến khi khắp nơi cấp báo truyền đến mới rời đi.
Đến trưa hai ngày sau, thế mưa rốt cuộc cũng yếu bớt.
Lúc này, bình nguyên Di Hà đã thành một mảnh đầm lầy.
Giang Tuần Ngọc cùng đoàn người, và cả sứ giả Đô Thủy Đồng Hải Lâm cùng cưỡi ngựa đến hai bên bờ Di Hà, xem xét tình hình gặp nạn.
Trời còn đang lất phất mưa nhỏ, ngựa không thể đi nhanh.
Trang Hữu Lê tiến đến bên Giang Tuần Ngọc, đè thấp giọng hỏi hắn: “Mưa sắp tạnh rồi, sao bệ hạ vẫn chưa về Tiên Du Cung, cứ ở mãi trong điền trang làm gì vậy?”
Giang Tuần Ngọc túm túm dây cương nói: “Quan đạo từ thượng nguồn Di Hà về Tiên Du Cung, tối qua đã bị lũ cuốn đứt, cần chút thời gian để khôi phục.”
“Thì ra là vậy à…” Trang Hữu Lê thở dài, nhỏ giọng cầu nguyện: “Hy vọng quan đạo sớm ngày sửa xong.”
Hắn ta cũng như đại đa số người trên triều đình, hễ thấy Ứng Trường Xuyên là như chuột thấy mèo, hận không thể trốn xa vạn dặm.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT