“Lam Mặc.”

Phó Văn Yên ngẩng đầu nhìn người đang vẫy tay với mình, vừa rồi Phát Phát đã bảo nàng rằng đối phương chính là bằng hữu duy nhất của Ôn Hành – Lam Mặc.

Nếu hắn ở đây, vậy… Ôn Hành cũng có mặt sao?

Nghĩ đến đây, ánh mắt Phó Văn Yên bỗng sáng lên, liền cất bước đi về phía nhã gian nơi hai người đang ngồi.

Đứng trước cửa, trong lòng nàng lại thoáng chần chừ.

Từ hôm đó đến nay mới chỉ mấy ngày, nếu Ôn Hành vẫn nhớ bộ dạng chật vật của nàng hôm ấy, thì phải làm sao?

Hay là... đổi ngày khác quay lại?

Nghĩ vậy, Phó Văn Yên chuẩn bị quay người rời đi, không ngờ cánh cửa sau lưng lại bị người bên trong mở ra.

Nàng kinh ngạc nhìn vào trong, liền trông thấy Ôn Hành đang ngồi bên bàn sách, tay cầm quyển sách, cũng đang ngạc nhiên nhìn sang.

Lam Mặc tựa cửa, mỉm cười thân thiện với nàng: “Phó tiểu thư cũng đến xem sách à? Trùng hợp thật.”

Phó Văn Yên: “……”

Ai chẳng biết Phó tiểu thư phủ xưa nay một chữ bẻ đôi cũng không biết? Nói thế chẳng phải đang cố tình giễu cợt nàng sao?

Nếu là trước kia, Phó Văn Yên nhất định sẽ tức giận đến dậm chân, nhưng nay nàng thì không.

Nàng e lệ hành lễ với Lam Mặc, nhẹ giọng đáp: “Lam công tử hiểu lầm rồi, ta đến đây để mua đồ.”

“Còn về việc đọc sách…” Nói đến đây, đôi mắt nàng đỏ hoe, “Ai ai ở kinh đô chẳng biết Phó Văn Yên ta không biết chữ, Lam công tử cần gì phải trêu chọc?”

Phó Văn Yên vốn đã diễm lệ, lúc này lại mang vẻ lệ rơi thấm mi, càng khiến lòng người mềm nhũn.

Lam Mặc cũng không ngoại lệ.

Hắn lập tức đứng nghiêm chỉnh, vẻ mặt đầy áy náy, vội vàng xin lỗi:

“Xin lỗi Phó tiểu thư, ta không có ý đó, chỉ là vô tình buột miệng thôi.”

Phó Văn Yên khẽ hít mũi: “Lam công tử nói là đùa thì cứ coi như là đùa đi, dù sao nhiều năm qua ta cũng quen rồi.”

Nghe vậy, lương tâm Lam Mặc càng thêm day dứt, không khỏi hướng ánh mắt cầu cứu về phía Ôn Nhượng Từ đang ở trong phòng, hy vọng hắn nói giúp vài câu.

Đúng lúc này, tiểu nhị trong tiệm bước tới, ngắt lời chưa kịp nói của hắn.

“Phó tiểu thư, đồ người cần đã chuẩn bị xong rồi.”

Phó Văn Yên chỉ liếc mắt nhìn mấy món trên khay, lập tức lắc đầu: “Những thứ này ta không ưng ý, mang đi đi.”

“Đây đều là loại mực thượng hạng nhất kinh thành rồi.” Tiểu nhị có chút không cam lòng, dù sao Phó tiểu thư ra tay hào phóng, chưa từng trả giá, mỗi lần bán được cho nàng đều lãi lớn.

Thế nhưng nàng vẫn lắc đầu, ánh mắt dường như vô tình lướt qua Ôn Nhượng Từ trong phòng, mới nói:

“Mực này tuy tốt, nhưng không xứng với người ta muốn tặng.”

Ngón tay đang lật sách của Ôn Nhượng Từ khựng lại, vô thức vuốt nhẹ trang giấy.

“Phó Văn Yên, khối mực khắc trúc mạ vàng kia ta thấy cũng ổn đấy.”

Một giọng nói bất chợt vang lên từ phía sau, Phó Văn Yên cứng người.

Không đến mức xui xẻo vậy chứ?

Vừa gặp Ôn Hành đã gặp luôn cái đồ mù mắt Ôn Đình Thâm?

Nàng theo phản xạ nhìn vào trong phòng, muốn xem phản ứng của Ôn Hành.

Chỉ thấy người ta vẫn điềm nhiên lật sách, lạnh nhạt thật đấy… nhưng mà đúng là trông rất thuận mắt.

Ánh sáng mờ chiếu lên góc nghiêng khuôn mặt hắn, càng khiến đường nét thêm phần sắc sảo, lôi cuốn.

Tiểu nhị thấy Ôn Đình Thâm liền mang khay mực tiến lên, ân cần: “Nhị điện hạ, ngài xem còn thích khối nào nữa không? Đây đều là hàng đỉnh nhất tiệm tiểu nhân.”

Chỉ cần Ôn Đình Thâm vừa ý, chắc chắn Phó tiểu thư sẽ mua tất cả.

Hôm nay chẳng phải mình lập công lớn rồi sao?

Ôn Đình Thâm kiêu ngạo phất tay: “Không cần xem, bản điện hạ nói khối đó tốt thì chính là tốt.”

Lời tuy nói với tiểu nhị, nhưng ánh mắt hắn lại dừng trên người Phó Văn Yên.

Hắn biết, dù trước kia mình không chọn nàng, thì sau đó nàng vẫn sẽ mang đồ tốt tới lấy lòng hắn.

Chỉ không ngờ lần này nàng lại nhịn mấy ngày mới ra mặt, chắc hôm đó thật sự bị chọc giận.

Đã vậy… dỗ nàng một chút cũng không phải không được.

Thế nhưng chờ mãi, người đáng ra phải tiến lại gần dán lấy hắn thì chẳng có phản ứng gì, mà lại nghiêm túc nhìn vào trong phòng.

Hôm nay Phó Văn Yên không đánh quá nhiều son phấn, khuôn mặt hồng hào có thần, chỉ nhìn nghiêng thôi cũng xinh đẹp hơn mọi khi gấp bội.

Ôn Đình Thâm không biết nàng đang nhìn gì, nhưng bị phớt lờ thì rất không vui, khẽ nhíu mày, bực tức lên tiếng:

“Phó Văn Yên!”

Bị cắt ngang lúc đang ngắm trai đẹp, Phó Văn Yên quay đầu lại trừng mắt: “Gọi ta… làm gì?” Chữ “cha” suýt nữa bật ra khỏi miệng, nàng vội nuốt xuống.

Không thì ngày mai thiên hạ lại đồn đại tướng quân phủ mưu phản.

Nàng hít sâu một hơi, giọng mất kiên nhẫn: “Có việc gì?”

Ôn Đình Thâm lần đầu tiên bị nàng trừng mắt, thoáng chốc sững người.

Hơn nữa, vẻ mặt nàng lúc này linh động sinh khí, chẳng còn chút nào kiểu cách giả tạo như trước, dù bị nàng trừng cũng không thấy giận, trái lại… còn thấy dễ thương?

Bị ý nghĩ ấy dọa sợ, sắc mặt hắn càng thêm lạnh, từng chữ rít qua kẽ răng:

“Bản điện hạ nói khối mực khắc trúc mạ vàng kia không tệ.”

Phó Văn Yên “hừ” hai tiếng: “Rồi sao?”

Người bên cạnh Ôn Đình Thâm nghi hoặc: “Chẳng phải ngươi đến xem mực là để mua cho Nhị điện hạ sao?”

“Vậy mà cũng xứng?” Phó Văn Yên nhướng mày, hôm nay mà không trút giận, ai cũng coi nàng là con nhóc nhu nhược dễ bắt nạt mất.

Nàng khoanh tay, tiến lại gần Ôn Đình Thâm, ngẩng đầu, đầy ngạo khí:

“Sao? Rời khỏi ta, Nhị điện hạ ngài đến khối mực cũng không mua nổi à? Lại còn muốn ta chi tiền giùm nữa?”

Không ngờ nàng lại nói ra câu này, Ôn Đình Thâm ngẩn ra, sắc mặt lập tức sa sầm, nghiến răng:

“Ngươi biết mình đang nói gì không?”

Phó Văn Yên khinh khỉnh cười lạnh: “Sao lại không biết?”

“Trước kia ta Phó Văn Yên coi trọng ngươi là nâng ngươi lên một bậc, chẳng lẽ ngươi tưởng ta thật sự không thể thiếu ngươi chắc? Chơi chơi thôi, Nhị điện hạ đừng tưởng thật.”

“Xì~”

Lời vừa dứt, ai nấy đều hít một ngụm khí lạnh.

Hai chữ “chơi chơi” kia, còn sốc hơn cả những chuyện hoang đường nàng từng làm.

Ôn Đình Thâm không tự chủ siết chặt nắm tay, lạnh lùng nhìn chằm chằm người nữ tử trước mặt đang cười nhạt đầy châm biếm: “Ngươi điên rồi sao!”

Trước kia nàng đâu dám cãi hắn, nay sao lại dám ăn nói sắc bén như vậy?

Phó Văn Yên hơi nghiêng đầu, nở nụ cười rạng rỡ.

Đôi mắt phượng dài hẹp cong cong theo nụ cười ấy, mang theo vẻ mị hoặc tự nhiên khiến người ta phải ngẩn ngơ.

Giây phút này, mọi người mới bừng tỉnh nhớ lại — cái ngày Phó Văn Yên hồi kinh, một thân cưỡi ngựa hiên ngang, từng khiến bao thiếu niên si tâm mộng tưởng.

Chỉ là sau đó nàng làm nhiều chuyện hoang đường, lại ngày ngày trang điểm quá đà, da mặt trắng bệnh như bệnh tật, khiến người ta dần quên mất — vị mỹ nhân này vốn nổi danh cũng vì nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành.

Hơn nữa là một vẻ đẹp tuyệt mỹ không ai bì kịp.

Phó Văn Yên khẽ mấp máy môi, từng chữ sắc bén như châu ngọc:

“Bản tiểu thư biết mình đang làm gì. Vậy nhị điện hạ, ngài có biết mình đang làm gì không?”

“Muốn làm kỹ nữ còn đòi dựng bia tiết phụ, tưởng chiếm được tiện nghi của ta dễ thế sao?”

“Ngươi, vô lễ!” Ôn Đình Thâm hít sâu một hơi, hận không thể bóp chết nữ nhân lắm lời trước mặt, trầm giọng quát lớn:

“Bản điện hạ là hoàng tử, Phó Văn Yên ngươi dám buông lời đại bất kính!”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play