Hà Thắng vốn đang lo lắng làm gián đoạn pháp sự, giờ được lời nói của đạo cô thì cả người đều thoải mái, so với Ngự Ninh Vệ hắn ta càng tin tưởng vào sự che chở của thần Phật.
“Vất vả cho Diệu Đồng đạo trưởng, tôi đưa ngài ra ngoài.”
Diệu Đồng khoan thai bước đến gần, bàn tay trắng nõn từ trong tay áo lấy ra một đạo hoàng phù đưa cho Hà Thắng: “Vật này có thể mang theo bên mình, có thể bảo vệ ngài nhất thời bình an. Hà phúc chủ vẫn nên mau chóng dọn đi, oán khí của vật đó quá nặng, dù cho bỏ qua cho tính mạng của ngài, sau này âm khí tụ đỉnh vẫn sẽ tổn hại dương khí và phúc trạch của ngài.”
Hà Thắng vội vàng gật đầu lia lịa, còn không quên cung kính đưa người ra cửa. Dáng vẻ sốt sắng đó so với thái độ đối với Ngự Ninh Vệ quả thực là khác nhau trời vực.
Thẩm Quân Nghiêu không nói một lời đứng một bên, thờ ơ lạnh nhạt.
Diệu Đồng chậm rãi đi ngang qua hắn thì dừng lại một chút, đôi môi đỏ khẽ mở: “Vị phúc chủ này sát khí rất nặng, sau này nên thường xuyên đến xem bói, dâng hương cầu phúc để được che chở. Vật này tặng cho phúc chủ, coi như là cơ duyên của Diệu Đồng và phúc chủ.”
Một đồng tiền được buộc bằng sợi chỉ đỏ được đưa qua, theo gió còn có mùi đàn hương thoang thoảng từ người Diệu Đồng. Ánh mắt nàng như thánh mẫu từ bi bình thản dừng trên mặt Thẩm Quân Nghiêu, cao khiết vô cùng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play