Chương 16: Xác chết trong hành lang ký túc xá

Buổi tối,

"Anh em, lại có một bài đăng được đẩy lên top rồi."

Lúc này, Vu Vĩnh đang nằm trên giường lướt điện thoại, bỗng bật dậy, trong mắt vừa có chút kích động lại vừa có chút sợ hãi.

Những người còn lại nhìn nhau, dù không dám xem nhưng vẫn không kìm được sự tò mò.

Chẳng mấy chốc, tám người trong ký túc xá lại xúm lại.

"Có chuyện lớn rồi! Lại một vụ án mạng quỷ dị!"

"Các thím ơi, hàng xóm nhà tôi bị sát hại, chết thảm lắm, thế giới này thật sự bất ổn rồi."

Bên dưới là một tấm ảnh.

Cửa một ngôi nhà được giăng dây phong tỏa, bên trong các nhân viên an ninh đang bận rộn, dường như đang thu thập chứng cứ.

Vì cửa bị phá hỏng nên không thể đóng lại, khiến người đi đường có thể nhìn thẳng vào phòng khách.

Trên ảnh, thứ gây chú ý nhất là chiếc đèn chùm giữa phòng khách, trên đó treo lủng lẳng ba cái đầu người đẫm máu.

Một trong ba cái đầu, mắt trợn trừng nhìn ra cửa, trong mắt vẫn còn nguyên vẻ kinh hoàng tột độ trước khi chết.

Bức ảnh rõ nét đến mức khiến người xem phải rùng mình, da đầu tê dại.

"Mẹ nó... không thèm che mờ luôn."

Cao Nghĩa vội vàng đóng bài đăng, thầm chửi một tiếng.

Trong tuần này, họ đã xem không biết bao nhiêu vụ án kỳ lạ như vậy, phần lớn đều không thể giải thích bằng khoa học.

Điều này cũng khiến suy nghĩ của mọi người dần thay đổi...

Đúng lúc này,

Cửa sổ trên cửa phòng ký túc xá đột nhiên lóe lên một vệt sáng chói lòa, dọa cả đám hét lên thất thanh.

"Làm gì đấy? ! Muộn thế này rồi còn chưa ngủ?"

Bác quản lý ký túc xá ngoài cửa quát lên:

"Phòng của lớp 12A1 phải không, còn không ngủ, ngày mai tôi sẽ nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm của các cậu."

Nghe vậy, cả đám lập tức im bặt, ngoan ngoãn trở về giường.

"Dạo này đám học sinh này sao khó quản thế không biết."

Bác Trương quản lý lắc đầu, cầm đèn pin đi sang phòng khác kiểm tra.

Vì ít khi lên mạng, ông không hề biết những tin đồn thất thiệt đã khiến lòng người xao động.

Khi bác Trương đi tuần, cả tầng lầu dần chìm vào yên tĩnh.

"Cuối cùng cũng được về nghỉ ngơi rồi."

Ông lắc đầu, cũng cảm thấy hơi buồn ngủ.

Học sinh cuối cấp mười một giờ mới tắt đèn đi ngủ, nên lần nào ông đi tuần xong cũng gần mười hai giờ đêm. Đối với một người lớn tuổi, đây quả là một thử thách không nhỏ, nhưng dù sao đây cũng là một công việc nhàn hạ.

Ngay khi bác Trương vừa ngáp vừa đi về phòng mình,

Đèn hành lang phía trước đột nhiên chớp tắt liên hồi, lúc sáng lúc tối, trông vô cùng quỷ dị.

"Mạch điện bị chập chờn à?"

Bác quản lý nhíu mày, không hề sợ hãi mà chỉ lẩm bẩm:

"Mai phải báo nhà trường cho người đến kiểm tra mới được, lỡ có sự cố gì thì nguy."

Ông cầm đèn pin, tiếp tục đi về phía trước.

Ngay khi ánh đèn phía trước lại chớp lên, một bóng đen dường như thoáng hiện ra trước mắt ông.

"Hử? Mình nhìn nhầm à?"

Bác Trương giơ đèn pin lên, nhưng không thấy bóng đen nào cả.

Ông cho rằng mình hoa mắt, tiếp tục đi về phía hành lang tối om.

Và ngay khoảnh khắc ánh đèn sáng trở lại,

Một cảnh tượng rợn người xuất hiện.

Một thi thể trần truồng đang treo lơ lửng giữa hành lang, mặt trắng bệch, đôi mắt vằn tia máu trợn trừng nhìn xuống bác quản lý.

"A! !"

Trong phút chốc, bác quản lý cứng đờ người, rồi mềm nhũn ra, ngã quỵ xuống đất, miệng lắp bắp kêu cứu trong kinh hoàng:

"Chết... chết người rồi! Có người chết! !"

Ngay lập tức, khu ký túc xá vốn đang yên tĩnh bỗng vỡ tung như một cái chảo dầu.

Nhiều học sinh đi dép lê mở cửa phòng, và cũng nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng đó!

Dưới ánh đèn hành lang chớp tắt, một thi thể treo trên trần nhà, đôi mắt vô hồn như đang nhìn chằm chằm vào từng người.

Trong phút chốc, nỗi sợ hãi lan nhanh khắp nơi, thậm chí có người còn lập tức chạy thục mạng ra khỏi tòa nhà.

"Bạch ca, mau ra xem, có người chết thật này!"

Chu Hàn cũng nhìn thấy cảnh này, vội vàng gọi Bạch Uyên đang ngủ trên giường dậy.

Bạch Uyên nhanh chóng mặc quần áo, bước ra hành lang.

Khác với sự sợ hãi và lo lắng của những người khác, vẻ mặt hắn hoàn toàn thản nhiên và bình tĩnh.

"Vãi thật, thế này mà cũng gặp được à..."

Bạch Uyên nhìn thẳng vào thi thể trên cao, ánh mắt lộ vẻ suy tư.

Cứ tưởng ở nội trú sẽ an toàn hơn một chút, ai ngờ vẫn gặp phải chuyện linh dị, mà nhìn cái tướng chết này, con quỷ kia chắc chắn không đơn giản.

"Ca, chúng ta không chạy à?"

Lúc này, khu vực cầu thang ồn ào náo loạn, các học sinh liều mạng muốn rời khỏi ký túc xá.

Chỉ có một hai kẻ bạo gan còn đứng lại nhìn thi thể treo lơ lửng.

"Không cần, quỷ không ở gần đây, chạy đi nơi khác có khi còn nguy hiểm hơn."

Bạch Uyên đứng rất gần thi thể nhưng ngực không hề có cảm giác ấm nóng, chứng tỏ đây chỉ là một cái xác, và không có con quỷ nào ở gần đây.

Những người còn lại trong ký túc xá đều tụ tập dưới lầu, càng có khả năng thu hút quỷ đến.

"Ca, anh chắc chắn đó là quỷ sao? Lỡ như là án mạng thì sao?"

"Không thể nào."

Bạch Uyên gật đầu, chỉ lên thi thể phía trên, nói:

"Trần hành lang của chúng ta không có bất kỳ cái móc nào, làm sao thi thể có thể lơ lửng mà không rơi xuống được?"

Nói xong, Bạch Uyên thậm chí còn giơ tay lên, nắm lấy bắp chân của thi thể kéo xuống, nhưng cái xác vẫn không hề nhúc nhích.

Hắn dường như cảm thấy chưa đủ, còn đu cả người lên, lắc qua lắc lại, nhưng vẫn không thể kéo được thi thể xuống.

"..."

Chu Hàn theo bản năng lùi lại một hai bước, mặt tái mét vì sợ hãi.

Thật sự coi đây là trò đu xích đu à...

"Ca, không cần chứng minh nữa, em hiểu rồi."

Chu Hàn vội vàng lên tiếng, ngăn cản hành động kỳ quái của Bạch Uyên, hỏi:

"Bây giờ chúng ta phải làm gì?"

"Gọi điện cho sở trị an, tiện thể thông báo cho ban giám hiệu nhà trường."

"Chúng ta không đối phó với con quỷ à?"

"Đối phó cái rắm!"

Bạch Uyên lắc đầu, nói:

"Giữ được mạng là may lắm rồi."

"..."

Chu Hàn thấy vậy, liền lấy điện thoại từ tay bác quản lý ký túc xá đang sợ đến đờ người.

Rất nhanh,

Một hồi còi báo động dồn dập vang lên trong đêm khuya.

Người của sở trị an nhanh chóng có mặt tại hiện trường, đồng thời giăng dây phong tỏa.

Về phần ban giám hiệu, họ chỉ đứng dưới lầu trấn an học sinh.

Chỉ nghe học sinh kể lại thôi cũng đã đủ rợn tóc gáy, họ nào dám lên hiện trường xem xét.

"Tiểu Lý, các cậu hỗ trợ nhà trường, sơ tán toàn bộ học sinh trong ký túc xá trước, chuyện còn lại giao cho chúng tôi."

"Vâng, đội trưởng!"

Chỉ thấy Giang Thành dẫn theo hơn mười nhân viên trị an lên tầng hai của ký túc xá, cũng chính là hiện trường vụ án.

Lúc này, đèn hành lang đã sáng lại bình thường, giúp hắn nhìn rõ thi thể kinh hoàng đang treo lơ lửng.

Nhưng điều khiến hắn kinh ngạc là, bên dưới thi thể lại có hai học sinh đang ngồi...

Mẹ nó, tâm lý kiểu gì thế này?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play