An Dư Chước chú ý đến ánh mắt của hắn, tỏ vẻ thấu hiểu: "Đại lão bây giờ vẫn còn là trẻ con, thích những thứ này là điều rất bình thường." Sau đó, cậu rất hào phóng mà đẩy hết đồ ăn vặt và đồ chơi về phía Lục Dư.

Lục Dư không dám động vào bất cứ thứ gì.

Hắn quanh năm nương náu ở nhà họ hàng của dì Quế, nên biết rất rõ quy tắc ăn nhờ ở đậu – điều quan trọng nhất là không được động vào đồ chơi của con nhà chủ, lỡ như làm hỏng, bị coi thường là còn nhẹ, phần lớn sẽ bị đánh mắng.

An Dư Chước không ngờ "ngài Lục" hô mưa gọi gió trong tương lai bây giờ lại cẩn thận dè dặt đến thế, trong lòng trăm mối ngổn ngang.

Phải biết rằng, 20 năm sau, cái tên Lục Dư không ai là không biết, các ông trùm kinh doanh giàu có trong giới đều vừa kính vừa sợ hắn. Tiểu An tổng may mắn có lần được thấy phong thái của hắn từ xa trong một bữa tiệc, khí chất đó, khiến người ta nhớ mãi không quên.

An Dư Chước ngẩng cái đầu nhỏ, như đang nhìn thần tượng, đôi mắt to lấp lánh: "Em tên là An Dư Chước, anh tên là gì ạ?"

"Anh tên Lục Dư."

An Dư Chước: "Oa." Ra là bây giờ cũng họ Lục à.

Lục Dư tưởng cậu không nghe rõ, liền giải thích: "Là Dư trong dư thừa."

"..." Ai lại đặt cho con mình cái tên như vậy chứ? An Dư Chước nghe mà hụt hẫng, cậu mơ hồ nhớ ra, vụ án thật giả thiếu gia bị bế nhầm năm đó, hình như không phải là tai nạn, mà là có người cố ý?

Đúng lúc này, dì Quế mang mì vào, một bát mì chay nước dùng nhạt thếch, không có sò điệp và hải sâm nhỏ như thường ngày, nhưng phần ăn thì khá nhiều.

An Dư Chước bất mãn: "Thế này sao mà ăn được?"

Dì Quế dường như chỉ chờ cậu hỏi, lập tức nói: "Đồ tốt nhà chủ đắt tiền lắm, bọn không được ăn bậy. Chước Bảo, nếu mẹ con có hỏi, thì cứ nói dì chỉ nấu một bát mì chay, đến quả trứng gà cũng không có nhé."

An Dư Chước: "..."

An Dư Chước chậm rãi "Ồ" một tiếng, rồi lạnh lùng nói: "Vậy sao dì lại ăn tổ yến của mẹ cháu?"

Dì Quế: "!"

Nhìn sắc mặt bà ta, An Dư Chước liền biết mình nhớ không lầm – dì bảo mẫu này có tật táy máy, cuối cùng bị đuổi việc cũng vì tội trộm đồ.

Dì Quế lúng túng, nhỏ giọng ra lệnh cho Lục Dư "Ăn xong xuống dưới tìm dì", rồi lui ra ngoài.

An Dư Chước bĩu môi, nhìn bát mì nước lã kia liền thấy mất ngon, cậu nói với Lục Dư: "Anh đợi chút, em bảo mẹ em kêu dì nấu lại cho anh bát khác."

Không ngờ Lục Dư đã bưng bát lên, bắt đầu ăn như hổ đói.

Mì vừa mới nấu xong, hơi nóng bốc lên nghi ngút, vậy mà hắn cũng không chê nóng, ăn ngấu nghiến như sói đói, cuối cùng còn uống cạn cả nước canh.

An Dư Chước nhìn mà trợn mắt há mồm: "Anh đừng ăn đến hỏng bụng đấy!"

Cái bát kia to hơn cả mặt hắn, gần bằng suất ăn của một người lớn, đại lão đã bị bỏ đói bao lâu rồi?

Lục Dư dùng mu bàn tay lau miệng, có chút ngại ngùng nói nhỏ: "Anh hai ngày rồi chưa ăn cơm."

An Dư Chước: "!"

Thì ra "không cho cơm ăn" là lời kể lại sự thật, chứ không phải một đứa trẻ cố tình mách lẻo sao? Hóa ra lúc nhỏ Lục tổng đã phải chịu nhiều khổ cực như vậy, thảo nào sau này tính cách lại cố chấp, nổi tiếng là khó gần.

Lục Dư bưng bát đũa rỗng, đứng dậy: "Anh xuống dưới rửa bát."

An Dư Chước ngăn hắn lại: "Cứ để đó là được, không cần quan tâm."

Rồi lại nói: "Cũng không cần đi tìm bà ấy, là em giữ anh lại không cho đi." Lúc này mà ngoan ngoãn đi tìm dì Quế, không chừng bà ta lại đánh hắn.

Đúng là một người mẹ nuôi độc ác.

Lục Dư mím môi: "... Cảm ơn." Hắn hiểu được ý tốt của An Dư Chước, cũng không khỏi kinh ngạc, nhóc con này lại chu đáo đến vậy, thật không giống một đứa trẻ.

"Không có chi nha!" An Dư Chước hí hửng nhích chiếc gối ôm qua một bên, chừa chỗ cho Lục Dư, rồi hào hứng nói, "Cùng nhau xem phim hoạt hình đi!"

Lục Dư: "..." Ảo giác vừa rồi bay mất rồi, nó đúng chỉ là một nhóc con.

An Dư Chước cảm thấy sống lại một đời, điều quan trọng nhất chính là hưởng thụ, cậu muốn bù đắp lại tất cả những niềm vui mà kiếp trước chưa được trải qua. Bộ phim 《Pokémon》 này, là một trong những bộ phim hoạt hình cậu yêu thích nhất hồi nhỏ, nhưng vẫn chưa bao giờ có thời gian xem hết.

Cậu nhất định phải bù đắp lại tiếc nuối này.

An Dư Chước không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào màn hình, còn Lục Dư thì lại len lén nhìn cậu.

Nhóc con này còn đáng yêu hơn cả Pikachu trong TV, mắt vừa to vừa tròn, khuôn mặt trắng nõn phúng phính như viên tuyết, ánh mắt trong veo, tràn đầy sự ngây thơ quý giá được tình yêu và tiền bạc nuôi dưỡng.

Lục Dư chưa bao giờ thấy một đứa trẻ xinh đẹp như vậy, cũng hiếm khi cảm nhận được sự thiện chí chân thành đến thế.

Trong lòng nhóc hiểu rõ, mình và cậu em xinh đẹp này là người của hai thế giới khác nhau. Rất nhanh thôi hắn sẽ bị đưa về, phải đối mặt với sự ghét bỏ và coi thường mới là trạng thái bình thường trong cuộc sống của hắn.

Lẽ ra, hắn nên giống như Alice lạc vào xứ sở thần tiên, trân trọng cơ hội được trải nghiệm "tiên cảnh" này. Thế nhưng, hắn không thể thả lỏng để hưởng thụ, mà chỉ muốn ghi nhớ thật kỹ vị thiên thần nhỏ tình cờ gặp gỡ này.

"Thiên thần nhỏ" đột nhiên quay đầu lại, bất mãn nhìn hắn: "Đừng nhìn em, xem TV đi!"

Cậu nhóc sáp lại gần, khuôn mặt bầu bĩnh mềm mại suýt nữa cọ vào vai Lục Dư, rồi thì thầm cảnh cáo như đang làm chuyện xấu: "Lát nữa mẹ em tới là chúng ta không được xem nữa đâu!"

Lục Dư cảm thấy một mùi hương sữa ngọt ngào ập tới, trong lòng mềm nhũn: "... Ừm." Quách Lâm cho rằng xem TV nhiều sẽ bị hỏng mắt, nên quy định Chước Bảo mỗi ngày chỉ được xem nửa tiếng.

Nhưng hôm nay cô lại bị công việc làm vướng chân, không đi tắt TV đúng giờ vì người đại diện Ngô tỷ vừa gửi cho cô một lịch trình mới.

Từ khi sinh con, Quách Lâm gần như đã rút khỏi làng giải trí, ba bốn năm nay không nhận phim, ban đầu là để chăm sóc Chước Bảo không phân thân được, sau này là vì không có phim để đóng.

Làng giải trí chính là hiện thực như vậy, độ hot giảm xuống, thị trường sẽ không còn coi trọng bạn nữa.

Ngô tỷ nói: "《Bé Yêu Đến Rồi》 là một show thực tế về gia đình, Chước Bảo nhà em xinh đẹp như vậy, nhất định sẽ nổi tiếng, đây là cơ hội tốt để em lấy lại danh tiếng! Không phải em vẫn luôn muốn quay lại làm việc sao?"

Quách Lâm quả thực muốn quay lại làm việc, dù sống trong nhung lụa với thân phận phu nhân nhà giàu, nhưng không có sự nghiệp riêng, cô luôn cảm thấy không an toàn, mấy năm nay dần dần dồn hết sự chú ý vào con trai, cũng là vì cảm thấy trống rỗng.

"Nhưng mà," Quách Lâm do dự nói, "Show thực tế chắc chắn sẽ có kịch bản, có bị cắt ghép ác ý không?"

Ngô tỷ: "Yên tâm, đạo diễn là Hoàng Bồi Lương, nổi tiếng là người đàng hoàng."

Nhưng Quách Lâm vẫn lo lắng, chương trình một khi phát sóng, chắc chắn có người thích, cũng có người ghét. Cô là nghệ sĩ, để cư dân mạng bình luận sao cũng được, nhưng Chước Bảo còn nhỏ như vậy, cô không muốn người nhà mình phải chịu tổn thương.

Quách Lâm: "Để em suy nghĩ thêm đã."

Ngô tỷ biết đây có lẽ lại là một lời từ chối, chị thở dài nói: "Được rồi, cơ hội để chúng ta có được lịch trình tử tế bây giờ không nhiều, em cứ suy nghĩ kỹ đi."  Vì đã hứa với Chước Bảo sẽ cho Lục Dư ở lại vài ngày, An Trí Viễn thậm chí còn tự ý tìm một bộ quần áo cũ của con trai lớn An Cẩn, đưa cho Lục Dư đi tắm.

Quách Lâm thấy vậy cũng không dám nhận, chỉ đưa cho dì Quế, còn nhấn mạnh: "Chuyện này không liên quan gì đến tôi nhé, đợi Tiểu Cẩn về, bà tự nói với nó."

Làm mẹ kế không dễ, An Cẩn bị họ hàng xúi giục, vẫn luôn không ưa Quách Lâm. May là cậu bé cứ đến kỳ nghỉ là lại về nhà cũ tìm bà nội, chỉ khi đi học mới bắt buộc phải ở lại đây.

Có lẽ do tuổi tác cơ thể nhỏ lại, mới hơn 8 giờ tối, An Dư Chước đã buồn ngủ đến mức hai mí mắt díp lại. Mãi đến khi Quách Lâm và dì Quế đến, định bế cậu đi tắm, Chước Bảo mới lập tức tỉnh táo.

Tuy cơ thể mới 4 tuổi rưỡi, nhưng tâm hồn đã hơn hai mươi! Bất kể là người phụ nữ trưởng thành nào tắm cho mình, An Dư Chước đều không thể chấp nhận nổi, liền không khỏi giãy giụa: "Con lớn rồi! Con có thể tự tẩm một mìn!"

... Cứu mạng, sao cứ hễ gấp là lại nói ngọng thế này!

Hai người lớn đều bị chọc cho bật cười, không ai coi lời yêu cầu của cậu là thật, vừa bế cậu vào phòng tắm, vừa dỗ dành: "Chước Bảo ngoan, con còn nhỏ quá, tự tắm một mình mẹ không yên tâm."

Khi bộ đồ ngủ Pikachu lông xù bị cởi ra, An Dư Chước đột nhiên nảy ra một ý, cậu quay sang nói với Lục Dư đang đi theo sau: "Con không tự tẩm một mìn! Con tẩm cùn anh! Mẹ, mọi ngừi da ngoài đi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play