Lục Dư tính toán không hề kém, lúc đi chợ đã thắng lợi trở về. Cuối cùng, cậu bé hiếm khi không mặc cả mà hào phóng dùng ba đồng tiền mua cho An Dư Chước một cây kẹo hồ lô to và đỏ nhất.
Viên sơn trà nào viên nấy căng mọng được bọc một lớp vỏ đường trong suốt bóng bẩy. An Dư Chước vốn dĩ thật sự không muốn ăn — đó chẳng qua là An Cẩn hiểu lầm — nhưng trông nó lại chua ngọt ngon miệng đến thế, khiến bé con không kiềm được mà "a-um" một tiếng cắn luôn.
Cơ thể nhỏ lại rồi, ý chí cũng trở nên yếu ớt theo.
Nhưng mà kẹo hồ lô ngon thật, còn ngọt thơm hơn cả tưởng tượng, lớp vỏ đường giòn ngọt dính răng vừa hay trung hòa được vị chua của sơn trà. An Dư Chước phồng má lên, lúc này mới nhận ra Lục Dư và An Cẩn đều đang tha thiết nhìn mình.
“...Hai người ăn không?” An Dư Chước hào phóng đưa cây kẹo hồ lô qua.
An Cẩn nghi ngờ trên đó dính đầy nước miếng của em trai mình, tỏ vẻ vô cùng ghét bỏ: “Không cần!”
Còn Lục Dư vốn chẳng nỡ ăn, nhưng khi nhìn cậu em trai đáng yêu như tuyết với đôi má phồng lên như chuột hamster, hắn lại ma xui quỷ khiến thế nào mà nhận lấy, cắn viên tiếp theo ngay sau viên sơn trà mà An Dư Chước vừa ăn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT