Nam Vãn Yên đi lòng vòng trong Thừa tướng phủ, dựa vào ký ức của nguyên chủ để tìm đến sân viện của Mạc Doãn Minh.

Nơi này nằm ở một góc hẻo lánh của Thừa tướng phủ, xung quanh cỏ dại mọc um tùm, người ở thưa thớt.

Nam Vãn Yên vừa bước vào sân đã biết, thái độ của Nam Kỳ Sơn và đám người Nam gia đối với Mạc Doãn Minh không tốt, năm năm qua, chắc chắn đã khiến cậu của nguyên chủ chịu không ít khổ cực.

Nàng để Tương Ngọc canh ở ngoài cửa, sau đó hít một hơi thật sâu, đẩy cửa bước vào.

Đập vào mắt là những đồ đạc cũ kỹ nhưng sạch sẽ không một hạt bụi, căn phòng đơn sơ còn thê lương hơn cả lãnh viện của nàng, nàng không khỏi nhíu mày.

"Cữu cữu?"

Nam Vãn Yên thử gọi vào bên trong.

"Là Vãn Vãn phải không?"

Từ trong phòng vọng ra giọng nói ấm áp trong trẻo của một người đàn ông, trong giọng nói còn mang theo vài phần mong đợi tha thiết:

"A Quý, ta hình như nghe thấy tiếng của Vãn Vãn..."

Nghe vậy, Nam Vãn Yên thở phào nhẹ nhõm, vội vàng bước vào.

Ở một góc trong phòng, một gã sai vặt khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, trông ngoan ngoãn vâng lời, đang bận rộn bưng trà rót nước. Trên giường là một người đàn ông có tướng mạo tuấn tú.

Khoảnh khắc nhìn thấy Mạc Doãn Minh, đôi mắt hạnh của Nam Vãn Yên khẽ run.

Người như cầu vồng, dùng để hình dung hắn thật không gì thích hợp hơn.

"Vãn Vãn? Thật sự là Vãn Vãn sao?"

Mạc Doãn Minh kinh ngạc, trong mắt ánh lên vẻ tìm tòi và quan tâm sâu sắc.

Hắn không ngờ cháu gái mình, chỉ trong năm năm ngắn ngủi, lại trở nên xinh đẹp kinh diễm đến vậy:

"Vết thương trên mặt con, khỏi rồi sao?"

"Vâng, mặt con đã chữa khỏi rồi."

Nam Vãn Yên nhìn đôi chân của hắn. Khi nguyên chủ còn nhỏ, Mạc Doãn Minh đã xả thân cứu nàng, kết quả bị trúng tên vào chân, để lại tật nguyền suốt đời.

Mười năm qua, Mạc Doãn Minh chưa từng đứng dậy được lần nào.

Rõ ràng mới ở độ tuổi hai mươi ba đẹp nhất, nhưng vì lòng yêu thương và muốn bảo vệ nguyên chủ, hắn đã phải nằm liệt giường lâu như vậy.

Nhìn người cậu không cùng huyết thống này, lòng Nam Vãn Yên không khỏi ấm lên. Dù nàng không phải nguyên chủ, nhưng đối mặt với một người thật lòng đối đãi với nguyên chủ như vậy, thay nguyên chủ báo ơn, làm tròn chữ hiếu cũng là bổn phận của nàng.

Mạc Doãn Minh vô cùng vui mừng:

"Chữa khỏi là tốt rồi. Vãn Vãn lớn rồi, trông thật xinh đẹp, so với mẹ con, chỉ có hơn chứ không kém."

Nam Vãn Yên thực ra không có ấn tượng gì về mẹ của nguyên chủ, nhưng người cậu này đúng là một quân tử ôn nhuận, hoàn toàn khác biệt với Cố Mặc Hàn. Một người góc cạnh sắc sảo, một người dịu dàng như ngọc, khiến người ta nói chuyện cũng bất giác trở nên nhẹ nhàng hơn.

Nàng ngồi xuống bên cạnh hắn:

"Cữu cữu, là con không tốt, năm năm qua đã để người chịu khổ rồi."

Mạc Doãn Minh cười cưng chiều, sự vui mừng và chân thành trong mắt đều xuất phát từ tận đáy lòng:

"Vãn Vãn sống tốt thì ta không khổ. Sao hôm nay lại đột nhiên về thăm cữu cữu vậy?"

Hắn chỉ ra ngoài vào ngày đại hôn của Nam Vãn Yên, còn lại mọi chuyện xảy ra trong năm năm qua, hắn đều không hề hay biết.

Nam Vãn Yên không nói thật, vì nàng biết, với tính cách của Mạc Doãn Minh, nếu phát hiện nguyên chủ chịu khổ, dù là núi đao biển lửa hắn cũng sẽ vì nàng mà xông vào.

"Là con không tốt, năm năm nay ở Dực Vương phủ lo toan việc nhà, nhiều chuyện bận rộn không xuể. Mấy hôm trước còn cùng Dực Vương đi xa một chuyến, bây giờ mới có thời gian về thăm cữu cữu."

"Xin cữu cữu đừng trách con, con cũng thật sự rất nhớ cữu cữu. Hôm nay con về, là có chuyện muốn nói với người."

Nàng cười nhạt, muốn xóa tan nghi ngờ trong lòng Mạc Doãn Minh.

Mạc Doãn Minh bật cười, mắt ngập tràn vui sướng:

"Ta chưa bao giờ trách con, chỉ cần con sống vui vẻ, điều đó quan trọng hơn tất cả. Con có chuyện gì muốn nói với ta, cứ nói thẳng."

"Hôm nay con đến, là muốn xem vết thương ở chân cho cữu cữu."

Nghe vậy, Mạc Doãn Minh thoáng kinh ngạc, buột miệng hỏi:

"Vãn Vãn biết y thuật rồi sao?"

Sau đó, hắn như nhận ra điều gì, cúi đầu cười buồn:

"Nhưng chân của cữu cữu, bao nhiêu danh y đã xem qua, đều vô dụng."

Nam Vãn Yên nhìn hắn chăm chú, nói thẳng:

"Năm năm qua con cũng đã học chút y thuật, mặt của con là do chính con chữa khỏi. Cữu cữu không tin con sao?"

Mạc Doãn Minh nhìn sâu vào đứa cháu gái năm năm không gặp này, không hiểu sao, hắn mơ hồ cảm thấy Nam Vãn Yên đã thay đổi, trở nên tự tin hơn, mạnh mẽ hơn.

Phải biết năm năm trước, ngoài việc yêu Cố Mặc Hàn đến cực điểm, những chuyện khác nàng đều không nghe lọt tai, những gì cần học đều không học, hoàn toàn vô dụng.

Nghĩ lại, hắn còn thấy buồn cười:

"Ta đương nhiên tin, chỉ là Vãn Vãn định làm thế nào?"

Nam Vãn Yên ngạc nhiên, nàng còn tưởng phải tốn thêm nhiều lời nữa chứ.

Không ngờ, nàng lại thấy trong mắt hắn sự tin tưởng và mong đợi một trăm phần trăm. Ngoài hai tiểu bảo bối kia, chưa từng có ai đối xử với nàng như vậy.

So với Cố Mặc Hàn, Mạc Doãn Minh, người nghĩa đệ mà mẹ nguyên chủ nhận, đúng là một người đàn ông tuyệt vời!

Không, cậu của nàng sao có thể so sánh với loại cặn bã như Cố Mặc Hàn được!

"Con xem mạch cho cữu cữu trước."

Nói xong, Nam Vãn Yên nhẹ nhàng đặt tay lên mạch của Mạc Doãn Minh, suy nghĩ một lát, rồi lật chăn lên xem xét vết thương ở chân hắn.

Gã tiểu tùy tùng thấy Nam Vãn Yên là một cô nương mà không hề e dè, mặt liền đỏ bừng, nhìn chằm chằm nàng, sợ nàng làm bậy.

Dù sao cũng không có quan hệ huyết thống, Nam Vãn Yên lại đã lấy chồng, việc này có chút không hợp lẽ.

Nam Vãn Yên không biết hắn đang nghĩ gì.

Nàng kiểm tra cơ thể hắn, từ vết thương đi lên, các tĩnh mạch của Mạc Doãn Minh đã đen kịt, máu ứ đọng không lưu thông, độc tố bị tắc nghẽn bên trong.

Cứu Mạc Doãn Minh, không thể chậm trễ!

Mạc Doãn Minh tuy không ôm hy vọng, nhưng vẫn mang theo vài phần mong mỏi:

"Vãn Vãn, thế nào rồi?"

Nam Vãn Yên mím môi.

"Cữu cữu bị trúng độc, không phải chỉ đơn thuần là vết thương do tên bắn. Hơn nữa, thời gian phát độc quá dài, độc tố đã dần dần xâm nhập vào ngũ tạng lục phủ, tích tụ ở khắp nơi trong cơ thể, tình hình quả thật không ổn lắm."

Này đâu chỉ là không ổn, mà là khí huyết đều suy kiệt. Với cơ thể yếu ớt thế này, đừng nói là đại phẫu, nàng còn nghi ngờ phẫu thuật chưa bắt đầu, người đã không còn.

Mạc Doãn Minh, người vẫn luôn cười ấm áp, đột nhiên biến sắc, vẻ mặt lạnh lẽo đến đáng sợ.

"Ta đã biết chất độc này không đơn giản! Năm đó nếu mũi tên kia bắn trúng con, e là con đã không còn mạng! Bọn chúng thật độc ác, lại muốn đẩy một cô bé như vậy vào chỗ chết!"

Nam Vãn Yên như bị một cú sốc lớn, lời nói và hành động của Mạc Doãn Minh không nghi ngờ gì là sự sủng ái và ấm áp vô hạn dành cho nàng, trong lòng càng thêm quyết tâm phải chữa khỏi cho hắn.

"Chỉ cần cữu cữu tin con, con nhất định sẽ dốc toàn lực để chữa khỏi cho người!"

Người đàn ông cười rạng rỡ:

"Ta tin Vãn Vãn, mọi chuyện, đều nghe theo sắp xếp của Vãn Vãn."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play