"Nhưng Mặc Hàn lại không dám tức giận, chỉ nghĩ rằng Cố Cảnh Sơn thấy nó chưa đủ cố gắng, thấy nó quá ngốc, nên có chút coi thường nó."
"Ma ma nói, từ đó về sau, Mặc Hàn không còn dễ dàng bộc lộ cảm xúc nữa, chỉ âm thầm nỗ lực sau lưng người khác, giấu kín mọi tình cảm. Còn ta, là một người mẹ, lại chỉ có thể nằm trên giường như một người thực vật, hoàn toàn không thể an ủi, bảo vệ con mình. Người khác đều có mẹ yêu thương, che chở, cưng chiều, chỉ có nó, có cũng như không..."
Nam Vãn Yên nghe những lời xúc động của Thái phi, đôi mày cũng bất giác nhíu chặt.
Nàng có thể hiểu được cảm giác đó, giống như khi nàng còn nhỏ, bị mọi người khinh bỉ, sỉ nhục, cô độc không nơi nương tựa. Nàng cũng có thể hiểu, là một người mẹ, khi nghe những tin tức như vậy, trong lòng sẽ đau đớn đến nhường nào.
Nhưng Nam Vãn Yên cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể lặng lẽ vỗ về lưng Thái phi.
Thái phi lắc đầu, quay lại nắm lấy bàn tay đang vỗ về lưng mình của Nam Vãn Yên, đôi mắt đẫm lệ.
"Con dâu tốt, Mặc Hàn về mặt tình cảm quả thật có thiếu sót, đó đều là do ảnh hưởng từ gia đình. Ta và Cố Cảnh Sơn, thật sự đã nợ nó quá nhiều."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play