Chỉ cần có thân phận này, dù Nam Vãn Yên có kiêu ngạo đến đâu, cũng sẽ bị nàng ta đè bẹp, vĩnh viễn không có ngày ngóc đầu lên được!

Nhưng Vân Vũ Nhu cũng cảm thấy có chút nguy cơ.

Qua những chuyện hôm nay, nàng ta rõ ràng cảm nhận được thái độ của Cố Mặc Hàn đối với Nam Vãn Yên đã thay đổi. Vừa rồi hắn lại không truy cứu chuyện Nam Vãn Yên làm nàng ta bị thương.

Dù nàng ta kêu đau, hắn cũng không một mực bênh vực nàng ta!

Xem ra nàng ta phải nhanh chóng củng cố sự sủng ái của Cố Mặc Hàn, đoạt lấy thực quyền của Vương phi, rồi từng bước đối phó với Nam Vãn Yên.

Cố Mặc Hàn khẽ vuốt má Vân Vũ Nhu:

"Vậy nàng nghỉ ngơi cho tốt, bổn vương đi xem Thẩm Dư, có cần gì cứ tìm Cao quản gia, bổn vương đều sẽ đáp ứng nàng!"

Vân Vũ Nhu cúi đầu, vẻ mặt xinh xắn:

"Nhu nhi biết rồi, Vương gia cũng phải giữ gìn sức khỏe. Mấy ngày nay Nhu nhi lại không thể hầu hạ Vương gia, xin Vương gia thông cảm."

Cố Mặc Hàn nghe vậy nhíu mày, hắn hơi trách móc nhìn Vân Vũ Nhu:

"Nhu nhi nói gì vậy, bổn vương chỉ muốn thấy nàng khỏe mạnh, nếu không sau này, bổn vương làm sao đưa nàng đi ngao du bốn bể?"

Năm đó hắn đã hứa với nàng ta, nàng ta cứu hắn, hắn sẽ cưới nàng ta làm vợ, đưa nàng ta đi ngao du bốn bể, sủng ái nàng ta cả đời.

Lời thề này, hắn vẫn luôn cố gắng thực hiện.

Má Vân Vũ Nhu ửng hồng, nàng ta e thẹn nói:

"Được, Nhu nhi đều nghe theo Vương gia."

Nói xong, Cố Mặc Hàn lại giúp Vân Vũ Nhu đắp lại chăn, rồi rời khỏi Trúc Lan viện.

Sau khi nam nhân đi rồi, gương mặt ngọt ngào, dịu dàng của Vân Vũ Nhu lập tức trở nên tàn nhẫn, trong mắt tràn đầy lửa giận.

Nàng ta như phát điên vớ lấy chiếc gối và bình hoa bên cạnh, dùng sức ném mạnh xuống đất.

Bình hoa lập tức vỡ tan tành, cả căn phòng bao trùm một không khí kỳ quái.

"Nam! Vãn! Yên! Nỗi khổ hôm nay ta phải chịu, ngày sau nhất định sẽ bắt ngươi trả lại gấp trăm ngàn lần! Tuyệt đối không để ngươi được yên ổn!"

Vân Vũ Nhu nghiến chặt răng bạc, nhìn chằm chằm vào vết thương trên tay, môi vì tức giận mà trở nên trắng bệch, ánh mắt đáng sợ.

Thiến Bích nghe thấy động tĩnh vội vàng vào phòng, thấy bộ dạng của Vân Vũ Nhu cũng không hề ngạc nhiên, ngược lại còn cúi người nói:

"Chủ tử không cần tức giận, theo nô tỳ thấy, Nam Vãn Yên bây giờ đã khác xưa, chủ tử nên sớm trừ khử mới phải."

Vân Vũ Nhu nghe xong, đáy mắt lộ vẻ sắc bén, lạnh lùng liếc nhìn nàng ta:

"Còn cần ngươi nói sao? Con tiện nhân Nam Vãn Yên mấy ngày nay hại ta thảm như vậy, ta hận không thể xử lý nó ngay lập tức! Nhưng năm năm không gặp, con tiện nhân này thay đổi quá lớn, ta lại không có cách nào đối phó với nó!"

Nếu là Nam Vãn Yên của năm năm trước, đã sớm bị nàng ta đùa giỡn xoay như chong chóng rồi!

Thiến Bích do dự một lúc rồi mới lên tiếng:

"Nô tỳ có một cách, không biết Vương phi thấy thế nào?"

"Nói!"

"Hai ngày nữa, người và Nam Vãn Yên đều phải về nhà mẹ đẻ. Vương gia chắc chắn không thể đi cùng cả hai, đến lúc đó nhất định sẽ đi cùng người. Người cứ nhân cơ hội này ra oai phủ đầu Nam Vãn Yên, chẳng phải là vừa hay sao?"

Vân Vũ Nhu nghiến răng suy nghĩ, vết thương trong lòng bàn tay vì bị kéo rách lại rỉ máu, nàng ta trầm giọng nói:

"Ra oai phủ đầu? Hừ, đối phó với Nam Vãn Yên, chỉ một lần về nhà mẹ đẻ thì sao đủ? Thiến Bích, Vương gia đến chỗ Thẩm Dư làm gì?"

Lúc này nàng ta mới nhận ra đã rất nhiều ngày không gặp Thẩm Dư. Bình thường Cố Mặc Hàn đi đâu cũng đều mang theo thị vệ thân cận này, nhưng từ khi vào phủ đến nay, nàng ta chưa từng gặp Thẩm Dư nửa lần.

Thiến Bích cung kính nói:

"Thẩm thị vệ mấy hôm trước bị thương, bây giờ Vương gia để Nam Vãn Yên chữa trị cho hắn, xem ra, chắc là sắp khỏi rồi."

Vân Vũ Nhu nhíu mày, trên mặt lộ vẻ ghen ghét không nói nên lời:

"Sao lại là con đàn bà đó!"

"Nhưng mà..." Thiến Bích chuyển chủ đề:

"Vương gia cũng đã ra lệnh, nếu Thẩm thị vệ lại xảy ra chuyện, Nam Vãn Yên nhất định sẽ không yên thân!"

Biết được tin này, đáy mắt Vân Vũ Nhu lóe lên một tia tinh ranh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play