Tiền sảnh Dực Vương phủ vô cùng náo nhiệt.

Khắp vương phủ treo đầy lụa đỏ, tú cầu đỏ, tuy chuẩn bị vội vàng nhưng những thứ cần có cho một đám cưới, Cố Mặc Hàn đều đã sắm sửa đầy đủ.

Hắn thậm chí còn vì Vân Vũ Nhu mà mời đến hơn nửa những nhân vật có máu mặt ở Tây Dã, không nghi ngờ gì là đã cho Vân Vũ Nhu đủ mặt mũi.

Tuyệt đối sẽ không bạc đãi nàng.

Lúc này, đoàn rước dâu đã đến.

Cố Mặc Hàn từ xa đã thấy một bóng dáng yêu kiều đang từ từ tiến lại.

Khuôn mặt lạnh như băng của hắn bỗng chốc tan ra như gặp gió xuân, nụ cười ấm áp.

Người đàn ông bước nhanh đến đón, thấy Vân Vũ Nhu mỉm cười dịu dàng với mình, niềm hạnh phúc trong mắt nàng đã chạm đến trái tim Cố Mặc Hàn.

"Nhu nhi, vất vả cho nàng rồi."

Hắn biết, vì thời gian gấp gáp, Tướng quân phủ không kịp chuẩn bị đoàn đưa dâu, lời Vân Chấn Tung nói sẽ đích thân đến đưa dâu cũng tự nhiên trở thành lời nói suông.

Lúc này, bên cạnh Vân Vũ Nhu có mấy hạ nhân, đều đứng một cách cung kính.

Vân Vũ Nhu dịu dàng cười nói:

"Vương gia đừng nói vậy, Nhu nhi không vất vả, Nhu nhi được Vương gia yêu thương đã là hạnh phúc lắm rồi."

Áo cưới trên người Vân Vũ Nhu là do Cố Mặc Hàn vội vàng mua rồi gửi đến cho nàng.

Tuy trong lòng không cam tâm, nhưng cuối cùng nàng cũng đã gả cho Cố Mặc Hàn!

Nàng đã mong chờ ngày này suốt năm năm, sự phấn khích và đắc ý trong lòng đã vượt qua tất cả!

Cố Mặc Hàn nắm tay Vân Vũ Nhu, hai người từng bước tiến vào cổng lớn vương phủ.

Các tân khách nhìn đôi tân nhân, trên mặt đều nở nụ cười vui vẻ.

"Vương phi quả thật dung mạo bất phàm, đứng cạnh Dực Vương của chúng ta đúng là một đôi trời sinh!"

"Dực Vương và Vương phi cũng thật si tình, chờ đợi năm năm cuối cùng cũng thành chính quả, thật đáng mừng, thật đáng mừng!"

"Vương gia à, ngài đừng lạnh nhạt Vương phi, khi nào lại sinh cho Tây Dã một trai một gái, đó mới là viên mãn nhất!"

Đáy mắt Vân Vũ Nhu lóe lên một tia đắc ý không dễ nhận ra. Hôm nay mọi người đều gọi nàng là "Vương phi", rõ ràng là đã công nhận địa vị của nàng trong Dực Vương phủ.

Vậy Nam Vãn Yên là cái thá gì, cũng xứng tranh giành với nàng sao? Cho dù hôm nay đại hôn chuẩn bị không chu toàn thì đã sao, nàng vẫn vẻ vang bước vào vương phủ, hoàn toàn đè bẹp Nam Vãn Yên!

Vân Vũ Nhu nghĩ vậy, nhưng trên mặt lại tỏ ra e thẹn, nắm chặt tay Cố Mặc Hàn:

"Vũ Nhu tạ ơn các vị, hôm nay được thành hôn với Vương gia cũng là phúc phận lớn nhất đời Vũ Nhu."

Cố Mặc Hàn nhìn Vân Vũ Nhu, ánh mắt lộ rõ vẻ dịu dàng:

"Cưới được Nhu nhi mới là phúc khí của bản vương. Ngày đại hỷ, các vị không cần câu nệ, nếu Dực Vương phủ có chỗ nào chiêu đãi không chu đáo, bản vương sau này sẽ mở tiệc mời các vị!"

Mọi người nhao nhao gật đầu, trong lòng thầm than Cố Mặc Hàn đối với Vân Vũ Nhu thật là thiên vị ra mặt. Tuy hôn sự có chút trì hoãn và bị người khác gây khó dễ, nhưng hắn đã cố gắng hết sức để cưng chiều nàng.

Bỗng nhiên, Cao quản gia hướng về phía tiền sảnh hô lớn:

"Lý ma ma đến— "

Sắc mặt Vân Vũ Nhu thay đổi, trong lòng đột nhiên bất an, có chút căng thẳng nắm chặt tay hắn.

Lúc này, Lý ma ma đến làm gì? !

Cố Mặc Hàn an ủi:

"Đừng sợ, có bản vương ở đây, không ai dám làm hại nàng!"

Vân Vũ Nhu ngước mắt, ngoan ngoãn gật đầu.

Lý ma ma bước vào hành lễ với Cố Mặc Hàn, bà nhìn quanh tiền sảnh một vòng rồi nghiêm mặt hỏi:

"Vương gia, sao không thấy Vương phi?"

Cố Mặc Hàn lạnh giọng:

"Bản vương thành hôn, liên quan gì đến nàng ta?"

Lý ma ma lại cười khẽ:

"Vương gia, từ xưa đến nay, trắc phi nếu không kính trà cho đương gia chủ mẫu, dù đã hành đại lễ cũng không được công nhận, ngài chẳng lẽ không biết sao?"

Các tân khách nghe vậy cũng lén lút bàn tán, Nam Vãn Yên thân là đương gia chủ mẫu của Dực Vương phủ, lúc này không lộ diện quả thực không thích hợp.

Nhưng vừa nghĩ đến nữ nhân tai tiếng đó, mọi người cũng không còn quá để tâm.

Dù sao cuối cùng, Vân Vũ Nhu mới là người thực sự được sủng ái và nắm quyền trong Dực Vương phủ.

Nhưng Cố Mặc Hàn biết, Lý ma ma chẳng qua chỉ là người Thái hậu phái đến giám sát hắn. Hôm nay nếu không làm theo lời ma ma, hôn sự này không biết sẽ xảy ra chuyện gì!

Cố Mặc Hàn nhớ lại vẻ mặt đắc ý của Nam Vãn Yên, trong lòng liền khó chịu, nhưng vẫn trầm giọng nói với Cao quản gia:

"Đi gọi Nam Vãn Yên đến đây!"

Nghe vậy, Vân Vũ Nhu âm thầm nghiến răng, trong lòng phẫn uất.

...

Trong Tương Lâm viện.

Nam Vãn Yên dặn dò Tương Ngọc xong việc may quần áo, hai đứa nhỏ cũng đã về, ba mẹ con đang ngồi bên bàn trò chuyện.

Cao quản gia đến tìm Nam Vãn Yên, thấy bên cạnh nàng có hai đứa nhỏ nên không nói nhiều:

"Vương phi, Vương gia mời người qua một chuyến."

Nam Vãn Yên không hề bất ngờ, nàng cười rạng rỡ, véo má hai đứa nhỏ:

"Mẫu thân đi làm việc lớn, các con cứ ngoan ngoãn ở đây, cùng La Bất Lạt trông coi Tương Lâm viện, đợi mẫu thân về sẽ làm món ngon cho các con!"

Tiểu Bao Tử ngơ ngác, Tiểu Chưng Giảo phản ứng nhanh hơn một bước, tự tin vỗ ngực:

"Mẫu thân yên tâm! Con và Tiểu Bao Tử nhất định sẽ trông nhà cẩn thận!"

Nói xong, cô bé vội nháy mắt với Tiểu Bao Tử.

Tiểu Bao Tử hiểu ý, trịnh trọng nói:

"Vâng ạ! Con sẽ trông chừng a tỷ!"

Nam Vãn Yên xoa đầu chúng, rồi đứng dậy, nhìn về phía Cao quản gia đang đứng ở cửa.

"Đi thôi."

Chưa đợi Cao quản gia mở miệng, Nam Vãn Yên đã thần thái rạng rỡ đi trước, như thể đã biết hết mọi chuyện.

Cao quản gia trong lòng nghi ngờ, này, ông ta chưa nói gì cả, sao cảm giác như Vương phi đã nắm rõ mọi thứ trong lòng bàn tay?

Nhưng nghĩ thì nghĩ, Nam Vãn Yên chịu phối hợp, không làm Vương gia khó xử mới là chuyện quan trọng nhất.

Nam Vãn Yên quả thực biết tại sao Cao quản gia đến.

Nàng đã sớm đoán được sau khi gây náo loạn ở cung yến, Cố Mặc Hàn chắc chắn sẽ rất tức giận, về phủ nhất định sẽ cấm túc nàng. Vì vậy, khi từ biệt Lý ma ma, nàng đã nhân lúc Cố Mặc Hàn không để ý, lén đưa cho Lý ma ma một tờ giấy, nhờ bà chuyển lời đến Thái hậu—

Khi Cố Mặc Hàn đại hôn, ắt có biến cố, xin Thái hậu tổ mẫu hãy làm chủ cho Vãn Yên.

Thế nên mới có tình hình hiện tại.

Nam Vãn Yên khẽ nhếch môi đỏ, chẳng mấy chốc đã đến tiền sảnh.

Khắp vương phủ treo đầy lụa đỏ, còn trang trí thêm nhiều vật dụng nhỏ xinh, có thể thấy được sự dụng tâm.

Nam Vãn Yên cười lạnh, nhớ lại cảnh tượng thê thảm lạnh lẽo khi nguyên chủ gả vào vương phủ, càng cảm thấy mỉa mai.

Lúc này, Cố Mặc Hàn đang được các tân khách vây quanh, thần thái phơi phới.

Hắn còn chưa biết, sự xuất hiện của Nam Vãn Yên sẽ khiến hôn lễ của hắn trở nên không thể cứu vãn...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play