Nam Vãn Yên dường như không còn dễ kiểm soát như họ tưởng, có vẻ đã không còn nghe lời.
Đôi mắt đẹp của Nam Vãn Yên trầm xuống, trên gương mặt dịu dàng có vài phần hoảng loạn, nhưng đáy mắt lại không hề có chút kinh hoảng nào.
"Haiz, ta cũng biết phụ hoàng muốn gì, nhưng Phụng công công ngài cũng thấy tình hình của Vương gia rồi đấy. Ta nói thật với ngài, vết thương nặng như vậy, khả năng sống sót là vô cùng mong manh."
"Nếu ngài ấy không qua khỏi, thì ai cũng vui vẻ, phụ hoàng cũng được như ý. Nhưng nếu cố tình bày thêm trò, lỡ như làm lòng quân đại loạn, rồi xảy ra bạo động gì đó, e là không dễ giải quyết, phải không? Hay là để phụ hoàng đợi thêm một chút?"
Cố Mặc Hàn quả thực rất được lòng dân, chẳng phải Hoàng đế vì kiêng kỵ điều này nên mới đề phòng hắn sao.
Nàng nói thẳng ra như vậy, dù là Phụng công công cũng phải cân nhắc.
Ông ta nhìn Nam Vãn Yên thêm vài lần, vẻ mặt dò xét, trông nàng vừa như hợp tác lại vừa như không hợp tác. Ông ta lại nhìn Cố Mặc Hàn đang hấp hối, cuối cùng lạnh lùng nói.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play