Sau khi nàng rời đi, không khí trong điện lập tức trở nên căng như dây đàn. Lưu Mông run rẩy đứng gác ở cửa, hai chân không ngừng run.
Còn Tần Dật Nhiên thì chẳng hề để tâm, ngược lại còn vênh váo nhìn nam tử mặc áo choàng đen.
"Trước khi đến Đại Hạ, bản cung đã nghe người ta nhắc đến ngươi. Sau mấy lần tiếp xúc, không ngờ ngươi lại càng ngày càng phạm thượng, không biết quy củ."
"Biết đây là đâu không mà còn dám xông vào, lại còn ra vẻ đến hỏi tội bản cung, chán sống rồi à? !"
Nếu không phải hôm nay hắn tâm trạng tốt, hắn đã cho gã Thế tử chướng mắt này biến mất khỏi thế gian, để Phụ hoàng không còn luôn miệng khen ngợi kẻ này trước mặt hắn nữa.
Thế tử không nói gì, mà từng bước tiến lại gần Tần Dật Nhiên, lệ khí quanh thân tựa như La Sát, vừa đáng sợ vừa tràn ngập uy nghiêm lạnh lẽo.
Lưu Mông gần như bị dọa choáng váng, chỉ ước có thể nhắc nhở Tần Dật Nhiên bớt lời, vị Thế tử trước mắt này không phải là người dễ chọc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT