Liễu Tô nhìn những con hải sản biến dị dần co lại trên lửa trại rồi bắt đầu tỏa hương thơm, bỗng cô nảy ra một ý tưởng, nếu có thể loại bỏ tạp chất, hải sản này chắc chắn sẽ ngon hơn?
Ý tưởng này dần lớn lên sau khi Liễu Tô ăn miếng hải sản biến dị đầu tiên.
Gia vị tỏi mà Đường Duệ pha chế không có gì sai, ngon vô cùng. Chỉ là hải sản biến dị có mùi gỉ sắt, ngoài vị hải sản ra, mùi gỉ sắt này không tan đi, mỗi khi nhai một miếng đều làm cho Liễu Tô cảm thấy bữa hải sản này không hoàn hảo chút nào.
Liễu Tô không biểu hiện ra, nhưng trong lòng không khỏi thở dài một hơi, cô thật sự muốn ăn hải sản đã loại bỏ tạp chất.
Nhưng ở nhà cô lại không nuôi được, chưa kể không có môi trường nước biển, mà còn không có chỗ nào mua hải sản sống. Căn cứ của họ là ở nội địa, nghĩ thôi cũng biết không thể có. Người còn ăn không đủ no, làm sao nuôi hải sản?
Không thấy căn cứ thứ ba đến cả nông trường cũng không còn à? Toàn bộ căn cứ không còn một con gia súc nào, họ đã ăn hết sạch rồi.
Đến thời điểm sinh tử của một loài, các loài khác đều phải nhường đường cho loài của mình.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play