“Anh Anh, lấy cơm ra đi.” Tùy Bưu nghe thấy thế thì hăng hái.
Anh ta ngồi xuống thấy Anh Anh nằm ở một bên không động đậy gì cả, giống như một con mèo chết nên đẩy nó một cái.
“Meo.” Biết rồi, để mèo thở một hơi đã.
Anh Anh vốn tưởng rằng chuyến đi này giống như trước kia, làm một cỗ máy vận chuyển vô tình trên người mọi người, nào ngờ đa phần đều là tự mình đi.
Đúng là dọa chết mèo.
Chẳng dễ gì mới thoát ra, nhặt được cái mạng già về, toàn thân đau nhức.
Nghe Tùy Bưu nói xong, nó gắng sức lấy cơm từ trong không gian ra.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play