Lâm Kiến có kinh nghiệm nên bay trước dẫn đường, anh ta không bay qua gần đầu của con rùa lông xanh, mà đi vòng qua phần thân của nó.
[Bông hoa 2: Một số động vật biến dị sẽ có vài sở thích đặc biệt, con rùa lông xanh này là một ví dụ. Dù đã no, nhưng nếu thấy con vật biết bay nào bay qua tầm mắt nó, nó vẫn sẽ duỗi đầu ra và đớp ngay.]
[Bông hoa 1: Đúng vậy, kể cả khi không sử dụng dị năng hệ thổ, tốc độ săn mồi của nó đã vô cùng nhanh rồi, rất khó để tránh thoát. Thế nên, chúng ta đừng gây rối với nó.]
[Bông hoa 2: Một khi rùa đã cắn chặt con mồi thì sẽ không bao giờ nhả ra, cộng thêm lực cắn của nó...]
Những lời còn lại, không cần nói Liễu Tô cũng hiểu, e rằng chỉ với một phát cắn là đủ tiễn họ đi chầu Diêm Vương rồi.
Mọi người không ai dám phát ra một tiếng động, yên lặng bay trên trời. May là nhờ vào đống gai trên người, nên mấy lần đám thú săn mồi bay đến gần nhìn thấy thì đều phải bực bội chửi rủa rồi bay đi.
Liễu Tô dự đoán nếu bọn họ ở lại trong rừng lâu thêm chút, thì có lẽ tộc nhím sẽ nổi tiếng với các loài săn mồi trong khắp khu rừng mất.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT