May mắn Đại Mai chỉ ôm một lúc rồi buông ra: “Ổn, có gì không ổn cơ chứ? Cô cứ yên tâm. Nông trường chúng ta đã thu hoạch dược liệu để bán cho căn cứ, theo lời cô nói chỉ giữ lại cẩu kỷ cho cô, tôi để ở trong nhà kho, nếu rảnh cô đi xem đi. Ngó sen và củ ấu cũng đã được thu hoạch, số lượng rất nhiều, tôi sợ chúng ta làm hỏng nên tự làm chủ bán cho căn cứ một nửa, số dư còn lại để ở trong tầng hầm dưới nhà kho.”
Khi nói chuyện này, Đại Mai có hơi lo lắng không biết Liễu Tô có quở trách việc cô ấy tự làm chủ hay không.
May mắn Liễu Tô vui vẻ gật đầu: “Cô làm tốt lắm.”
Trước đây cô cũng có ý định bán ngó sen cho căn cứ nhưng đã quên nói, sản lượng của ngó sen rất cao, năm trước bọn họ sợ không ăn hết ngó sen để bị hỏng nên đã làm thành bột củ sen, trên thực tế Liễu Tô cực kỳ đau lòng vì để làm bột củ sen, tỷ lệ tạo thành bột không quá cao, một ký ngó sen có thể làm ra được hai ký một đã không quá tệ rồi.
Những củ ngó sen cuối cùng đành để cho gia súc ăn.
Điều này khiến cho Liễu Tô có thói keo kiệt kéo dài cảm thấy hơi đau lòng.
Lần này bán cho căn cứ ăn cũng là một chuyện tốt, tuy rằng số lượng này chẳng là gì so với căn cứ nhưng cũng có thể khiến bữa cơm của mọi người thêm một món ăn đã là không tệ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play