Nhắc đến lương thực, bụng Tùy Bưu kêu như gõ trống. Cơ thể Tùy Bưu vốn rất cao lớn, anh ta ăn khá nhiều, lần nào ăn không đủ là sẽ đói bụng. Đường Duệ thường chia phần cơm mình ăn không hết cho anh, dù gì thì anh ăn vẫn ít hơn Tùy Bưu.

Cũng may Tùy Bưu không phải kiểu người kén ăn, cái gì anh ta cũng ăn, bánh bao ngũ cốc vẫn ăn ngon lành.

Tùy Bưu không để tâm đến cái bụng đang la o của mình, bụng anh ta vẫn hay kêu như vậy nên anh ta cũng quen rồi, để lát sau sẽ tự hết: “Em biết cái đó, trước kia đội bọn em từng dùng qua rồi, em đi lấy cho đội trưởng Đường một cái.”

Dứt lời, anh ta không tiếp tục ở lại quấy rầy Đường Duệ nữa, chuẩn bị đi đến bộ phận hậu cần tìm người lấy thứ kia.

Anh ta đúng là một con hổ, nếu không giữ anh ta lại, chắc chắn anh ta có thể làm được việc này.

Đường Duệ có kinh nghiệm, Tùy Bưu vừa nói xong, anh đã chuẩn bị sẵn sàng, giữ chặt Tùy Bưu: “Không cần đâu, tôi có thứ muốn đổi, thứ tốt, là củ từ biến dị cho ông chủ.”

Trong lúc nói chuyện, hai người đến bộ phận hậu cần. Bấy giờ Đại Đầu đang đứng thẳng người trước biển hiệu ở cửa hậu cần và nhìn về phía này với ánh mắt dò xét.

Khi thấy Tùy Bưu, Đại Đầu nhanh chân chạy đến chào hỏi: “Chào phó đội trưởng Tùy.”

Tùy Bưu gật đầu, cùng ở trong quân đội nên ít nhiều gì cũng từng gặp qua.

Chào hỏi xong, Đại Đầu nhanh chóng rời đi. Đại Đầu sợ Tùy Bưu, thời điểm quân đội bọn họ giao hữu, Tùy Bưu đã xuống tay đánh người vô cùng tàn nhẫn.

Cộng thêm dị năng trọng lực, bất cứ ai gặp trúng Tùy Bưu cũng muốn xin hàng.

Không thể trêu vào, không thể trêu vào.

Đường Duệ cảm ơn Đại Đường, đỗ xe Tùy Bưu ở một nơi gần đó, sau đó kéo Tùy Bưu vào bộ phận hậu cần.

Tùy Bưu tự giác cầm mấy món đồ của Đường Duệ rồi vác trên vai.

Mấy món đồ này còn không nặng bằng những thứ Tùy Bưu thường đeo trong các buổi huấn luyện mọi ngày, chúng cũ đến mức Tùy Bưu không có cảm giác gì khi khiêng vác.

Đường Duệ lấy bánh bột ngô chiên anh mang lúc sáng ra, mặc dù bây giờ nó đã nguội nhưng khi cắn vẫn rất thơm, anh cũng đưa cho Tùy Bưu một cái. Khi bọn họ còn ở chung đội, nhìn thấy Tùy Bưu đói, anh luôn đưa đồ ăn mình mang theo cho Tùy Bưu.

Nếu không, đến lúc ra đấu trường đánh giặc, bụng Tùy Bưu kêu lên thì… Xấu hổ phải biết.

Cuối cùng việc chuẩn bị đồ cho anh ta ăn đã thành thói quen của Đường Duệ.

Mà Tùy Bưu cũng quen với việc được cho ăn, khi thấy Đường Duệ đưa bánh bột ngô chiên cho mình, anh ta nhét thẳng vào miệng, há mồm cắn một lần hết nửa cái.

Tùy Bưu nhai nhồm nhoàm rồi nuốt xuống, trừng mắt: “Đội trưởng Đường, bột ngô nguyên chất, không trộn gì khác. Không gây kích ứng cổ họng, ăn rất ngon.”

Quả không hổ là đội trưởng Đường, mưu tính sâu xa, chắc chắn là anh vứt bỏ bọn họ vì đống lương thực này đây.

Tùy Bưu cảm thấy mình đã đoán đúng đáp án rồi.

Mặc dù trong lòng Tùy Bưu không vui khi Đường Duệ vứt bỏ anh ta vì miếng ăn. Nhưng nếu đổi lại là anh ta, cơ hội tốt như thế bày ra trước mặt, chắc chắn anh ta sẽ lập tức xuất ngũ ngay. Ai do dự người đấy là cho.

Lâu lắm rồi Tùy Bưu chưa được ăn bánh bao làm bằng bột nguyên chất, trước đây có Đường Duệ tài trợ đồ ăn cho, cuộc sống của anh ta còn tốt đẹp. Bây giờ Đường Duệ đi rồi, anh ta ăn không đủ no. Dù bây giờ anh ta có đổi tất cả lương thực tinh của mình sang bánh bao ngũ cốc cũng không đủ no, giờ căn cứ còn đang tiết chế lại!

Nghĩ thôi cũng ứa nước mắt, nếu không phải vì miếng cơm thì anh ta cũng không tới nơi này làm việc đâu.

Năm đó anh ta muốn tiếp quản công việc của cha mình, về nhà nuôi heo, giết heo kìa.

Đáng tiếc là không được, giấc mơ không thể thành hiện thực được nữa rồi!

Đường Duệ khẽ gật đầu, sau đó mặc kệ Tùy Bưu. Đừng tưởng Tùy Bưu cao to vậy mà nghĩ anh ta hay suy nghĩ linh tinh, ban đầu anh ta còn hỏi này hỏi kia, nhưng sau anh ta cũng lười hỏi, mặc kệ anh.

Họ đi thẳng vào bên trong, tìm tới văn phòng Tống Vấn, gõ cửa mấy cái, khi nghe thấy câu “mời vào” từ bên trong vọng ra, họ mới đẩy cửa bước vào.

Tống Vấn vừa ngẩng đầu đã thấy hồ ly tinh vừa xuất ngũ, sao giờ đã về lại đây rồi.

“Sao cậu lại tới đây, cậu tới đây làm gì?”

Suy cho cùng, đối với một chủ nhiệm hậu kỳ keo kiệt, ông sẽ không chào đón bất cứ ai muốn tới lấy đồ. Trùng hợp thay, Đường Duệ lại có những bài học thâm hậu về việc yêu cầu được sở hữu đồ rồi.

Lần nào Đường Duệ hé miệng ra đòi đồ là lần đó Tống Vấn không tìm được lý do để từ chối, cuối cùng phải đồng ý giao đồ cho Đường Duệ. Vậy nên mỗi lần nhìn thấy Đường Duệ là Tống Vấn luôn tỏ thái độ chống cự.

Với thái độ của Tống Vấn thì Đường Duệ tập mãi cũng thành quen, ai có thể khiến Grandet có thái độ tốt được? Nhưng tóm lại là anh không thể.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play