Cô muốn mọi người có thể có sự liên kết hơn. Điều này không phải chỉ cần hàng ngày hô khẩu hiệu là có tác dụng, phải có những thứ thực tế.
Dân lấy ăn làm đầu, cô luôn cố gắng công bằng và rộng rãi trong chế độ phúc lợi. Nếu ai đó vẫn muốn ra đi, thì chỉ có thể nói là không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu tính sự nghiệp được.
Cô ăn thịt cũng để người khác được húp canh. Nếu quá tham lam, cô không thể giữ được những người tài giỏi này được.
Ông Tôn chỉ đưa ra ý kiến, thấy Liễu Tô kiên quyết, ông ta không nói thêm gì nữa, ông ta chỉ thấy tiếc mà thôi. Tôm hùm đất ngon như vậy, ông ta sợ không đủ cho Liễu Tô ăn, đưa cho mấy tên ngốc cao to vạm vỡ kia làm gì? Ăn nhiều cũng đâu có thông minh thêm, thật phí phạm.
Buổi tối lúc chia cơm, ông Tôn không khách sáo, nói thẳng: “Đây là Liễu Tô đặc biệt chia cho mọi người nếm thử, mọi người cũng biết đây là số tôm hùm đất cô ấy nuôi trước khi mọi người đến, nói đúng ra thì không liên quan gì đến mọi người cả. Bây giờ chia cho mọi người, mọi người phải biết ơn cô ấy.”
Nói xong, ông Tôn không nói thêm nữa mà chia cho mỗi người một con. Mọi người đều hiểu ý ông Tôn. Thực ra những gì ông ta nói không sai, cô đã nuôi lớn chúng từ trước khi họ đến, họ đến sau và được hưởng lợi. Còn biết nói gì nữa? Chỉ biết mừng thầm mà thôi. Mọi người không ai phàn nàn, ngược lại còn vui vẻ, nhận tôm hùm đất và tụ tập ăn uống.
Đây là thịt cơ mà. Ăn xong họ còn không muốn bỏ vỏ, phải nhấm nháp thưởng thức thêm chút hương vị nữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT