Nghe mọi người nói vậy, Chu Đại Sinh cũng bỏ qua chuyện này. Anh ta lớn hơn bọn họ nhiều tuổi, không đáng để chấp nhặt.
“Trưa hôm qua chúng tôi ăn ngoài nên đều thấy thức ăn của nhau. Bọn họ ăn khoai lang có hạn, mỗi bữa mỗi người định lượng, một tuần còn phải ăn mấy ngày bánh bao ngũ cốc. Thỉnh thoảng một tháng mới được ăn một bữa thịt, mà cũng không phải ăn thả cửa, cũng có giới hạn.”
“Dù sao giá thịt đắt đỏ, các cậu biết mà, nói là giá trên trời cũng không quá, làm sao có thể ăn mỗi ngày?”
Lời này khiến mọi người nhìn nhau, so với họ thì điều kiện kia thật tệ. Ít nhất bọn họ còn được ăn thịt mỗi tuần, dù đôi khi chỉ là miếng thịt nhỏ.
Nhưng thịt vẫn là thịt mà.
Hơn nữa lúc không có thịt, ông Tôn vẫn cho nhiều gia vị vào món ăn vì Liễu Tô cũng phải ăn, thật ra bọn họ ăn uống cũng khá tốt.
Chu Đại Sinh nhìn nét mặt mọi người, vừa nhấm nháp hạt dưa vừa nói: “Tôi còn nghe nói nông trường của bọn họ thường ít khi dưới một trăm người, các cậu biết tại sao không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play